Chương 1-1: Ước mơ

Tôi Tên là Vũ Hoài Nam, một học sinh năm 3 của một trường trung học phổ thông, như bao bạn bè đồng trang lứa khác năm nay tôi thi tốt nghiệp và Đại Học, mọi người ai cũng có dự định và ước mơ cho tương lai, người thì làm bác sĩ, kĩ sư, người làm bộ đội công an hay luật sư, sư phạm có khi đơn giản là đầu bếp hoặc là một nhà văn, chi ít họ cũng đã có định hướng cho tương lai củ bản thân họ, còn tôi... tôi chẳng có ước mơ, hay đam mê, sở thích nửa vời rốt cuộc là vẫn vô định với chính tương lai của bản thân mình.

"HÚ...Nam ơi, Nam...." Chậc, cha Thái gọi mình đi học, trước mắt là phải tốt nghiệp cấp 3 đã rồi sau này làm gì thì làm.

"Ê cu, mày mà không dậy là tao đi trước cho mày trễ học á."

"Đợi tí để tao đá nốt cái bành mì sữa." Tôi vội vàng cầm cái túi bánh mì và nhét từng cái vào miệng.

Tôi mở cửa bước ra. "Trời đất ơi! Tí nữa là đến giờ học rồi mà mày cứ lề mề." Thái bực dọc.

"Trời đánh tránh miếng ăn, trễ tí xíu làm gì căng."

"Mày phụ trách đi photo tài liệu thì có cớ đi trễ, còn tao thì không nhá."

"Rồi rồi đi thôi chứ trễ mịa rồi ngồi đó mà cáu." tôi tiến về phía Thái.

Nó ngồi lùi xuống yên sau của xe rồi làm cái vẻ mặt chủ nô "Mày chở đi."

Tôi đã quá quen với cảnh này rồi, nhưng vì tương lai của đất nước tôi phải còng lưng mà chở nó trong suốt từ hồi đầu năm lớp mười hai đến giờ.

Đây là Lê Quốc Thái, bạn tuổi thuở nhỏ của tôi, tôi hay gọi nó là char Thái (cha Thái). Hai đứa chơi với nhau từ hồi học cấp 1, tính đến nay cũng gần 9 năm rồi đó, do không học chung trường nên thời gian gần đây không thường xuyên đi chơi với nhau tuy vậy bọn tôi vẫn cùng nhau đến trường do cùng đường đi.

Nó là điển hình con nhà người ta, tuy không đạt tới mức "Trong truyền thuyết" nhưng có thể khiến các bậc phụ huynh nào cũng khao khát, gia cảnh nhà tuy khó khăn nhưng bù lại học cực giỏi tiếng anh, tuy không phải môn học nào cũng giỏi nhưng cần cù bù thông minh.

Chả bù cho tôi khi mà tôi có gia cảnh tốt hơn mà không làm được gì nên hồn, học hành thì chả tới đâu không có tài năng nổi trội, suốt ngày bị ăn chửi, nói chung thì chỉ có mác trung bình thôi. Nhưng mà ai cũng có cuộc sống và ước mơ khao khát của riêng mình, Con người luôn mưu cầu những thứ mình thiếu, đặc biệt là tiền.

"Ê cu, hình như phía trước là Đào kìa." cha Thái vỗ vai tôi rồi chỉ về phía trước.

Tôi nheo mắt nhìn về phía trước, bóng dáng cô gái nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt tôi, cô ấy cột tóc đuôi ngựa, tà áo dài thướt tha, chiếc cặp in huy hiệu của trường char Thái học, áo hoodie màu xám nhạt, gọng kính màu xanh đậm đang lái xe máy điện của nhà vinfast lướt nhanh trên đường. cô ấy cũng là bạn thuở nhỏ của bọn tôi, hồi nhỏ đanh đá lắm, đến bây giờ chắc vẫn vậy.

"Đạp nhanh lên đi, dí theo." Char Thái vỗ bem bép vào lưng tôi ra hiệu tôi đạp nhanh lên.

"Cái Gì Đấy! Đau mày, tao... đạp.... hết.... cả hơi rồi...." Tôi thở dốc khi vừa phải leo dốc vừa phải chở con lợn này.

"Mày đạp chậm quá à nó bỏ đi xa rồi kìa."

"Mày bị não à Thái? Nó đi xe máy còn tao với mày đang đi xe đạp mà". Tôi quay lại hét lớn.

Mặt nó nghệt ra một lúc, sau vài giây loading ....

"Ừ nhỉ, tao quên. " câu nói đánh dấu thức tỉnh của Thái. Tôi và nó cười nghiên ngả, suốt quãng đường mọi người nhìn hai đứa tôi với con mắt khó hiểu.

Buổi học chủ yếu là ôn lại bài và làm kiểm tra gỡ điểm và đương nhiên chấn bé đù như tôi làm sao lại bị bỏ qua được chứ, tôi đã phải bị gọi lên làm kha khá bài khiến cho đầu óc tôi có phần mệt mỏi, tuy vậy khoảng thời gian này đối với tôi thật quý giá.

Buổi chiều hôm đó lớp phụ đạo của tôi kết thúc sớm hơn dự tính, cụ thể là trước một phút, cũng may là không bị ở lại thêm đến tối, cha Thái chỉ học nửa buổi, còn tôi thì học đến chiều muộn nên nó không chở tôi về được đành đi bộ thong dong về nhà.

Trường tôi tuy không xa nhưng cũng chẳng gần, nói chung đi bộ cũng có phần mỏi chân, trời đã tối, ánh đèn đường đã bắt đầu sáng lên những dòng xe vội vã tấp nập có người đi về cũng có nhiều người bây giờ mới bắt đầu đi làm.

Đột nhiên điện thoại tôi Reng chuông lên thì ra là Char Thái, giờ này đáng lẽ nó phải bận đi ôn thi "ai eo" chứ nhỉ? Tôi bắt sóng cuộc gọi.

"ALOOOO.... Mày đâu rồi cu?"

"Hả? Tao đang đi bộ về, có gì không ấy? "

"Ủa mày bảo hôm nay đón mày mà, tao đang ở trước cổng trường đây này."

"Wait what? Mày đến làm gì á?".

"Ơ kế hoạch hôm nay là lên núi chơi mà, mày bảo chiều đến đón rồi đi luôn mà."

Tôi sực nhớ ra là hôm nay nhóm bạn của tôi có tổ chức lên núi cắm trại qua đêm.

"Chết, tao quên mất, hay bây giờ mày chạy ra đường lớn đi tao mới đi tới quán bún cua nhà bà Tư này."

"Ôi thằng báo này, mày sắp về tới nhà rồi còn mới tới. Hiện tại mày có chuẩn bị đồ chưa hay là phải chạy về lấy?"

"Sáng nay vội quá tao quên mất." Tôi gãi đầu.

"Vậy thì mày về lấy đồ đi, tao đang trên đường đến này."

"Okey bruh." Tôi cúp máy rồi hì hục chạy về nhà lấy đồ.

Sau vài phút chúng tôi cũng bắt đầu lên đường đến điểm cắm trại.