Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dư Âm

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Lâm đang lái xe không tiện quay lại hỏi chỉ đành nhìn qua gương trên nóc xe mà phán đoán trạng thái tinh thần của Thụy Dương . Cậu ấy nhíu đôi lông mày

" Nhưng hôm nay vẫn chưa tới lịch tái khám , Dương ca hay chúng ta đi trung tâm mua sắm giải tỏa chút ? "

Thụy Dương lắc lắc đầu , khuôn mặt đẹp tựa tạc tượng phản chiếu qua kính ô tô lại thờ ơ đến lạ.

" Không cần phiền phức vậy , đến bệnh viện điều trị tâm lí đi , mấy hôm nay tôi cũng hay đau đầu nên muốn kiểm tra lại. "

Tiểu Lâm đã nhận được câu trả lời chắc nịch từ Thụy Dương cũng không nhiều lời làm gì nữa . Cậu trợ lí im lặng chuyên chú lái xe , ông chủ của Tiểu Lâm ngồi đằng sau xe lại càng giống như khúc gỗ , cứng ngắc ngồi một tư thế , ánh mắt chẳng luân chuyển nhất nhất nhìn ra cửa kính tới tận khi đến Bệnh Viện điều trị tâm lí . Thụy Dương bước xuống xe ,cả người che kín mít , nói cho cùng thì cậu vẫn là một diễn viên nổi tiếng , so với mấy ngôi sao khác cũng có thể nói là xếp hạng A vì vậy tai mắt nhà báo ở nơi nơi đều có thể bắt chụp cậu . Thụy Dương bắt buộc phải che kín như vậy , Tiểu Lâm đưa cậu ra cửa sau bệnh viện rồi mới để cậu vào , bệnh viện này là viện tư nhân do một người bạn của Thụy Dương mở vì thế bảo mật thông tin đặc biệt tốt , Thụy Dương cậu cũng vô cùng an tâm khi khám ở đây.

Thụy Dương một đường đi thẳng lên phòng của giám đốc bệnh viện , mở cửa bước vào liền thấy một nam nhân thân hình cao ráo , áo blouse dài che đi đôi chân thon thả , mái tóc cũng để dài tới chấm lưng được búi gọn lên trông vô cùng thanh lịch . Nam nhân đó quay người lại , nhìn thấy Thụy Dương đứng ngoài cửa liền nở nụ cười ra đón tiếp cậu . Thụy Dương đặc biệt thích nụ cười của người này , nhìn giống như thiên sứ vậy , ấm áp vô cùng khiến tâm trạng cậu thoải mái được vài phần . Thụy Dương ngồi xuống ghế sofa ở giữa gian phòng theo sắp xếp của người ấy . Nam nhân kia đi pha cho cậu một cốc trà hoa hồng , mùi thơm nhẹ lập tức bay đến cánh mũi . Người ấy đặt cốc xuống trước mặt Thụy Dương rồi ngồi xuống đối diện , ánh mắt nhu hòa nhìn Thụy Dương nhấp ngụm trà trong cốc . Thụy Dương nhấp ngụm trà , lập tức muốn cảm khái một cậu " Tuyệt hảo " . Cậu đặt cốc xuống , nhìn người kia cười cười

" Khả năng về trà đạo của cậu lại tăng rồi , Hướng Ngụy . "

Hướng Ngụy cười cười , gật đầu tán thành

" Ừm , tên dẻo miệng kia cũng nói y như cậu . "

Thụy Dương cúi thấp đầu chút , cười ranh ma nhìn Hướng Ngụy

" Vị mà cậu nói ..... là Trình Tổng à ? "

Hướng Ngụy nghe đến tên của Trình Lẫm phát ra từ miệng của Thụy Dương thì lập tức muốn phi đến bịt miệng cậu lại nhưng sau cùng vẫn là giữ được bình tĩnh . Hướng ngụy ho khan vài tiếng che đi sự xấu hổ đang hiện hữu trên khuôn mặt , Hướng Ngụy nhìn Thụy Dương nghiêm túc lại

" Hôm nay có chuyện gì mà lại đến tìm tôi vậy , lịch hẹn tái khám của cậu vẫn còn 1 tuần nữa mới đến không phải sao ? "

Thụy Dương nghe câu hỏi , bình tĩnh nhấp ngụm trà nhỏ rồi mới mở miệng

" À , dạo gần đây đầu óc có chút không ổn nên muốn đến tìm cậu kiểm tra sớm . "

Hướng Ngụy bình tĩnh bắt đầu đặt câu hỏi

" Triệu chứng là gì ? "

" Mơ về những kí ức trước kia , ừm có thể nói là ác mộng ,muốn tỉnh cũng tỉnh không nổi . "

" còn gì nữa không ? "



" ừm , thường xuyên đột nhiên mất cảm xúc , rồi mơ màng nhìn tập trung về 1 hướng rất lâu . "

" còn gì nữa ? Cậu có hay làm gì khác nữa không ? "

" Hết rồi , chắc vậy .... à , tôi hay uống thuốc trước khi ngủ thì được tính không ? "

" Là thuốc gì ? "

" Thì thuốc mà tôi nhờ Tiểu Lâm bảo cậu đưa cho tôi , thuốc chống trầm cảm . "

Hướng Ngụy càng hỏi cảng căng thẳng mà Thụy Dương như trả lời cho xong , thờ ơ đáp lại . Sau khi nghe tới thuốc chống trầm cảm , Hướng Ngụy suy sụp ngồi cúi gằm mặt xuống . Thụy Dương vẫn không biết gì , uống ngụm trà lại hỏi

" Sao vậy ? "

Hướng Ngụy lầm bầm , cố ý nói vừa đủ để Thụy Dương nghe được

" Đáng lẽ tôi không nên đưa cho cậu lọ thuốc đó mới đúng .... "

Hướng Ngụy ngẩng lên , ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Thụy Dương

" Tôi nói này , cậu mắc chứng rối loạn ác mộng rồi . "

Thụy Dương vẫn là không để tâm còn vui vẻ đùa cợt với Hướng Ngụy

" Bệnh đó nghiêm trọng lắm sao mà nhìn mặt cậu căng thẳng quá vậy ? "

Hướng Ngụy nhíu mày , ánh mắt lo lắng nhìn Thụy Dương

" Loại bệnh này là nguy hiểm ngang với trầm cảm thậm chí có thể hơn cả bệnh trầm cảm mà cậu từng mắc trước đây . Vậy mà cậu vẫn có thể dửng dưng như thế này sao ? "

Hướng Ngụy rốt cuộc không giữ thái độ hòa nhã nữa , trầm giọng hỏi

" Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi ? "

Thụy Dương vẫn thờ ơ với tất cả những gì Hướng Ngụy vừa nói , cậu làm bộ mặt đáng yêu trả lời Hướng Ngụy

" Ừm ..... bao lâu rồi ta ? Chắc cũng tầm 4-5 tháng gì đấy . "



Hướng Ngụy nhìn thấy Thụy Dương như vậy không thể chịu nổi đứng phắt dậy , tiến lai chỗ Thụy Dương , hai bàn tay dồn lực xách cổ áo cậu lên , bắt đầu hét vào mặt cậu

" Thụy Dương ! Cậu diễn đến điên rồi đúng không ? Tên khốn khϊếp đó đã làm gì mà khiến cậu ra nông nỗi này ? Cậu có biết bệnh này cũng có thể dẫn đến Tự sát không ? "

Thụy Dương dưới sự đả kích cuối cùng cũng gỡ bộ mặt ngây ngô giả tạo kia xuống . Cậu âm trầm nhìn Hướng Ngụy , nặn ra một nụ cười chua xót

" Có chứ , trong khoảng thời gian này tôi .... đã cố gắng tự sát 2 lần rồi .... "

Thụy Dương vừa nói , những giọt nước mắt không kìm nén rơi xuống trên khuôn mặt cậu , nụ cười của cậu cũng trở nên run rẩy . Hướng Ngụy nhìn bạn mình đến chua xót , liền buông Thụy Dương xuống,bước nhanh ra ngoài cửa , mà cậu sau khi được thả liền nằm xụi lơ trên ghế sofa bất lực dùng tay che đi đôi mắt ướt đẫm. Thụy Dương quay qua nhìn Hướng Ngụy, he hé cánh tay mảnh khảnh , mệt mỏi hỏi

" Cậu định đi đâu ? "

Hướng Ngụy không thèm quay đầu lại , trả lời cậu bằng tất cả sự kìm nén tức giận

" Tìm tên khốn Thẩm Trác kia , đánh chết hắn ! "

Thụy Dương nghe Hướng Ngụy nói , lập tức không màng sống chết chạy đến ôm lấy chân của Hướng Ngụy

" Hướng Ngụy ! Tôi xin cậu ! Cậu đừng đến tìm hắn ! Tôi xin cậu ! "

Hướng Ngụy cố gắng kéo chân của mình ra khỏi sự kìm kẹp của Thụy Dương nhưng vô tác dụng . Hướng Ngụy gào lớn

" Thụy Dương cậu buông ra cho tôi ! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết hắn ! Tên cặn bã đó không phải con người ! Cậu tại sao vẫn còn cố giúp hắn ! Hắn chính là kẻ đã biến cậu thành như thế này ! "

Thụy Dương càng ghì chặt chân của Hướng Ngụy hơn , cậu gào lên xen lẫn với tiếng nức nở

" Hướng Ngụy ! Từ khi chúng ta trở thành bạn tôi chưa bao giờ xin cậu bất cứ thứ gì ! Hôm nay tôi chỉ xin cậu đúng một việc , cậu làm ơn đừng đến tìm hắn ta ! "

Hướng Ngụy cuối cùng đứng lại nhưng Thụy Dương vẫn như sợ nếu mình buông tay ra Hướng Ngụy thật sự sẽ đến tìm Thẩm Trác nên cậu liều mạng mà tiếp tục ôm lấy chân Hướng Ngụy . Hướng Ngụy bây giờ cũng không chịu đựng nổi nữa , hai hàng nước mắt từ từ chảy dài trên mặt vị bác sĩ trẻ tuổi . Hướng Ngụy ngồi thụp xuống ôm lấy Thụy Dương , giọng run rẩy

" Được rồi , tôi không tìm hắn nữa .... tôi ở đây . Tôi không tìm hắn nữa . "

Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng , hai nam nhân gục mặt vào nhau khóc như hai đứa trẻ .....

"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""

Ryu : Tôi không thể chịu được nữa rồi , muốn khóc quá :)
« Chương TrướcChương Tiếp »