Chương 6

Thụy Dương nằm trong phòng ngủ , mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo ngủ mỏng manh . Cậu giật mình tỉnh dậy , bật hẳn người lên . Thụy Dương đưa tay lên , nắm lấy mớ tóc bù xù vò vò mấy cái . Cậu thu cả người lại thành một khối , ngồi lui lái át mép tường , hai hàng nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi . Thụy Dương không muốn nhớ về giấc mơ lúc nãy , đó chính xác là thước phim kinh khủng nhất mà cậu từng xem . Cậu không muốn nhớ lại cái đêm hôm ấy , cái quá khứ ấy vẫn luôn làm cậu đau khổ . Cậu hoàn toàn đã vùi sâu nó xuống , không biết tại sao hôm nay nó lại trồi lên , phá nát bức tường sắt của cậu . Thụy Dương khóc thực im lặng , cho dù có đứng ngay trước mặt cũng chẳng thể nghe được âm thanh nức nở của cậu , chỉ khi nào đến sát bên cạnh cậu thì may ra có thể nghe thấy chút .

Qua một lúc lâu sau , Thụy Dương cuối cùng ngẩng đầu lên , hai hàng nước mắt đã khô cứng . Cậu vớ lấy điện thoại đặt ở đầu giường

" 4h30 ..... "

Thụy Dương thẫn thờ nhìn con số trên màn hình điện thoại , trên thực tê cái cậu nhìn lại không phải số mà là hình nền mà hình khóa , là tấm ảnh chụp chung duy nhất của cậu với Thẩm Trác cách đây 5 năm khi đi lưu diễn ở Tokyo . "Hoa đào nở trên đầu chúng ta , chụp một tấm ảnh cầu hạnh phúc ! " đó là dòng note mà cậu ghi trên bức ảnh đó . Thụy Dương lặng lẽ vuốt ve màn hình mấy cái , cậu mở vào file trình duyệt chỉnh ảnh , xóa đi dòng note kia . Sau đó thay bằng dòng chữ " còn nửa năm "

Thụy Dương làm xong việc , cậu đứng dậy đi đến nhà tắm trong phòng . Cậu hất một ít nước lên mặt làm dịu đi sự khó chịu từ hôm qua truyền đến . Thụy Dương đi ra khỏi phòng tắm , đi về phía tủ đồ , thay một bộ âu phục đẹp mắt , trước ngực còn hào nhoáng cài thêm một cành hoa hồng đen . Thụy Dương lôi ra từ trong ngăn tủ một tập giấy được bọc rất kĩ càng , tập giấy này là để cậu chuẩn bị cho ngày hôm nay , cậu đã chuẩn bị nó từ 4 năm trước đây rồi , sau đó mỗi tháng đều in ra một bản mới để tránh hỏng hóc . Thụy Dương sải đôi chân thon dài bước trên mặt đất , đi đến cạnh vị trí mà mình thích nhất , từ vị trí này có thể ngắm bình minh , là nơi uống trà yêu thích của cậu . Thụy Dương đặt tập giấy xuống bàn trà , cậu ngồi xuống bên cạnh bàn quay đầu ra tường kính bên cạnh ngồi chờ đợi bình minh lên......

Chẳng biết đã qua bao lâu , bình minh cuối cùng đã lên .Từng tia nắng ấm áp xuyên qua bầu trời đêm u tối chiếu rọi lên đôi mắt đen tuyền của Thụy Dương , bình minh dần lên mang theo một ngày tươi sáng và sự kết thúc của một mối tình đau khổ .

Thụy Dương đứng dậy , quay lưng bước đi , cậu đi vào trong phòng ngủ của Thẩm Trác . Ngồi một bên ngắm nhìn hình ảnh anh ta say giấc một lần cuối , cậu tự nhủ với mình sau này sẽ không còn cơ hội ngắm nữa rồi ..... Thẩm Trác đang ngủ say bỗng nhiên nhăn mày lại , hắn ta từ từ mở mắt ra . Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khung cảnh Thụy Dương ngồi vắt chéo chân , ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn hắn trong lúc ngủ . Thẩm Trác nhìn cậu cười nhẹ

" Thụy Thụy , mới sáng sớm em lại muốn chơi trò gì đây ? "

Thụy Dương không trả lời hắn , chỉ lặng lẽ đứng dậy lấy tập hồ sơ để trên mặt bàn làm việc của hắn cách đó không xa , nhân tiện lấy luôn một cái bút mực đen . Thụy Dương cầm tập giấy trịnh trọng đưa cho Thẩm Trác , ánh mắt vẫn là ôn nhu như vậy

" Thẩm Tiên sinh , phiền ngài xem qua cái này . "

Thẩm Trác vừa mới thức dậy , đầu óc vẫn còn khá lờ đờ , hắn nhẹ nhàng cười nhìn Thụy Dương , cầm tập hồ sơ quăng sang một bên lại hướng Thụy Dương cười cười

" Thụy Thụy , để sau đi , lại đây , hôn tôi một cái . "

Lẽ dĩ nhiên là hắn ta vẫn còn tưởng Thụy Dương vẫn là Thụy Dương trước đây nên mới dám kiểu vậy . Cả người Thụy Dương đột nhiên run lên rất dữ dội , cậu dùng một tay bấu chặt tay còn lại , gượng ép bản thân bình tĩnh . Đến lúc này , Thẩm Trác cũng nhận ra là có gì đó không đúng , hắn vội ngồi dậy cầm lấy tập giấy kia lật từng trang ra . Đó là bản sao hợp đồng giữa hắn và cậu có hiệu lực là 8 năm , vậy cậu đưa cho hắn làm gì ? Thẩm Trác nhìn tập tài liệu rồi lại nhìn Thụy Dương



" Ý em là gì ? "

Thụy Dương đã đỡ run hơn chút , cậu bình tĩnh ngồi lại vị trí cũ , vắt chân sang nhìn Thẩm Trác

" Ngài cứ lật đến trang cuối sẽ rõ . "

Thẩm Trác tuy không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời Thụy Dương nói . Hắn lật đến trang cuối , lại một bản bợp đồng khác hiện hữu trước mắt hắn . Nội Dung của bản hợp đồng này chính là trong vòng nửa năm cuối hợp đồng 8 năm kia Thụy Dương và Thẩm Trác sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa ngoài vị trí là bạn tình . Hai người ai muốn làm gì cũng được , đó là việc của hai bên người còn lại không có quyền can thiệp . Bản hợp đồng này đọc sơ qua cũng đủ hiểu chính là Thụy Dương muốn kết thúc với hắn . Thẩm Trác đập mạnh hợp đồng xuống bàn gỗ cạnh giường , cay nghiệt nhìn cậu

" Ý em là muốn kết thúc mối quan hệ này ngay bây giờ và chuyển về thành bạn tình ? "

Thụy Dương nhàn nhạt lắc đầu , ánh mắt đen láy như xoáy cả tâm hồn của Thẩm Trác vào trong , cậu cười , cậu lại cười một lần nữa

" Chúng ta ngay từ đầu đã là bạn tình , chẳng qua chỉ là khác ở chỗ là ở cùng nhau thôi . Bây giờ người mà ngài thực sự thương nhớ đã trở về , tôi cũng không tiện ở lại nhìn hai người nên tôi tạo ra bản hợp đồng này hi vọng ngài có thể thành toàn cho tôi . "

Thẩm Trác nghiến răng cười , hắn gằn giọng

" Được thôi ! Nhưng đáng tiếc là tôi hiện tại không có bút viết , không kí được . "

Thụy Dương cười cười , lấy ra cây bút mà cậu nhặt trên bàn của hắn từ lúc nãy , đưa cho hắn

" Như này thì có thể kí rồi chứ ? "

Thẩm Trác nghiến răng , giật lấy cây bút từ tay Thụy Dương , do giật quá mạnh trên tay cậu đã bị xước chút , máu theo vết xước chảy ra nhưng đã bị Thụy Dương cật lực nắm chặt , một giọt cũng rơi không ra . Thẩm Trác cầm bút , tì mạnh lên bản hợp đồng mà kí , Thụy Dương cũng đã lường trước điều này nên mới để hợp đồng ở cuối , cái bìa cứng đó sẽ ngăn ngòi bút xuyên thủng giấy . Thẩm Trác kí xong quăng tập giấy sang một bên , lườm lườm nhìn cậu

" Bây giờ thì có thể hôn rồi chứ ? "



Thụy Dương nhặt bản hợp đồng trên giường , cúi người chào Thẩm Trác . Cậu bước ra canh cánh cửa phòng hắn , vali đã để sẵn chính là lúc nào cũng có thể chuyển đi . Thẩm Trác giận dữ xốc chăn dậy , tức tốc bắt lấy tay của Thụy Dương . Lần này Thẩm Trác đã không còn giữ được gương mặt cười nữa , hắn nhíu mày , trầm giọng

" Em muốn đi đâu ? "

Thụy Dương bình thản trả lời hắn

" Đương nhiên là chuyển nhà . Thẩm tiên sinh , phiền ngài hãy mau buông tôi ra . Ngài quên trong hợp đồng ghi rằng đối phương làm gì cũng không có quyền can thiệp sao ? Mau bỏ tôi ra nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án . "

Thẩm Trác giận tím mặt nhưng vẫn là không giám là gì cả ,hắn buông tay Thụy Dương ra lùi về sau . Thụy Dương xoa xoa cổ tay

" Cảm ơn ngài . "

Nói xong liền kéo vali đi khỏi . Cửa phòng vừa đóng , Thẩm Trác đã kích động đập tất cả đồ trong phòng , hắn vuốt mặt ngồi xuống giường , Thẩm Trác không nghĩ rằng đùng một cái lại mất một món đồ chơi dễ dàng như vậy làm hắn thật khó chịu . " Haaaaaaa....... " âm thanh ảo não của hắn truyền ra khỏi phòng ngay sau đó .

Ở bên kia , Thụy Dương đã được quản lí tới đưa đi . Tiểu Lâm là quản lí lâu năm của Thụy Dương , cũng là người đã ở bên cậu từ khi cậu mới lập nghiệp . Tiểu Lâm vừa lái xe vừa quay lại hỏi cậu

" Dương ca , giờ chúng ta đi đâu ? "

Thụy Dương dựa vào tấm cửa xê trong suốt , ngắm nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài cừa sổ , nhẹ giọng

" Bệnh viện điều trị tâm lí . "

"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""

Chap 6 èn :>