Chương 2

Thụy Dương từ từ mở mắt , cậu giật mình phát hiện ra mình đã bị bắt cóc . Tay chân cậu bị buộc chặt ra đằng sau , trên mặt còn mang theo một cái bịt mắt khiến cậu thậm chí còn không nhận biết được thời gian bây giờ là sáng hay tối . Thụy Dương cố gắng nhích cơ thể mình về phía trước , hi vọng có thể tìm được thứ gì đó có thể để cậu cứa đứt sợi dây trói chặt tay cậu . Loay hoay một lúc Thụy Dương chợt nghe có tiếng mở cửa từ phía trên chuyền xuống , cả cơ thể cậu lập tức căng cứng , bộ não như có tia lửa cảnh báo xẹt qua , hàng tá loại suy nghĩ làm thế nào để an toàn thoát ra khỏi đây liên tục đánh đòn tâm lý vào Thụy Dương . Tiếng bước chân đã dần dần trở nên rõ hơn , có thể thấy hắn ta sắp xuống đến nơi rồi ! Thụy Dương cố gắng trấn tĩnh bản thân , mồ hôi lạnh đã đầy trên khuôn mặt tinh tế , có thể cho thấy rằng cậu đang rất sợ . " Cạch cạch " Tiếng giày da va vào đất đã ở trước mặt Thụy Dương , người bí ẩn đó cất giọng quen thuộc , trầm trầm hỏi Thụy Dương

" Thụy Thụy , em tỉnh rồi ? "

Chỉ vừa nghe xong giọng nói đó ,trong não của Thụy Dương liền hiện lên thân ảnh một người nam nhân quen thuộc . Thụy Dương nghi hoặc hỏi nhỏ

" Thẩm Trác ? "

" Ừm , không tồi "

Thẩm Trác ừ nhẹ tán thưởng Thụy Dương , mà Thụy Dương sau khi biết mình bị bắt cóc bởi Thẩm Trác thì sự sợ hãi của cậu liền không cánh mà bay . Thụy Dương tức giận quát lớn

" Thẩm Trác ! Tên điên ! Mau thả tôi ra ! Tôi không rảnh chơi với anh , tôi còn rất nhiều việc phải làm ! "

Thẩm Trác dường như không quan tâm lắm đến lời cậu nói , hắn lấy một cái ghế gỗ gần đó đặt xuống rồi ngồi đối diện với Thụy Dương đang nằm trên đất . Ngón tay xinh đẹp từ từ đưa đến bên mặt Thụy Dương . Thụy Dương trước nay đều có một sự nhạy cảm vô đối với tay Thẩm Trác , ngay khi cậu cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay của hắn ,cậu lập tức nghiêng đầu sang tránh đi bàn tay to lớn đang muốn chạm vào cậu . Thẩm Trác thấy Thụy Dương cự tuyệt mình như thế đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì nổi , bàn tay đặt giữa khoảng không nhanh như cắt bắt lấy cằm Thụy Dương , kéo cậu về phía hắn . Thụy Dương bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng , cậu bị hắn lôi cả cơ thể về phía trước . Thẩm Trác dùng tay còn lại kéo bịt mắt của Thụy Dương xuống . Thụy Dương thấy bịt mắt đang từ từ tháo xuống , theo phản xạ của cơ thể nhắm tịt mắt vào .Thụy Dương chắc do bị bịt mắt quá lâu nên khi nó được tháo xuống ,cậu liền rùng mình vì khí lạnh . Thẩm Trác từ trên nhìn xuống khuôn mặt Thụy Dương , hắn khẽ nhếch mép cười

" Thụy Thụy , em mở mắt ra đi , "

Thụy Dương vậy mà thật sự mở mắt theo yêu cầu của hắn , không có ánh sáng choáng ngợp như cậu tưởng tượng , bên trong căn phòng này thật sự rất tối chỉ có một vài ánh sáng le lói từ cái cửa sổ nằm gần trần nhà hắt xuống mặt Thẩm Trác . Thụy Dương nhìn Thẩm Trác lại phát hiện quầng thâm trên mắt hắn lộ rõ , cả cơ thể thì bị bao phủ bởi mùi rượu do vậy cậu kết luận , Thẩm Trác hắn say rồi ! Thụy Dương thở dài khi nhìn hắn như vậy , cậu hòa nhã cất tiếng

" Thẩm tiên sinh , nể tình anh đầu óc không tỉnh táo . Bây giờ , anh lập tức thả tôi ra , tôi liền không báo cảnh sát , chúng ta coi như không có chuyện này , còn nếu không ..... ! "



Lời chưa kịp nói xong thì Thụy Dương đã bị Thẩm Trác chặn lại bằng miệng của hắn . Do đang nói chuyện nên Thụy Dương không kịp ngậm miệng lại , để cho Thẩm Trác có cơ hội luồn sâu lưỡi của hắn vào miệng cậu , càn quét một hồi . Thụy Dương cảm thấy thật sự tệ hại cậu vậy mà lại để hắn chiếm tiện nghi như vậy sao ? Thụy Dương cậu không cam tâm! Cậu liền liều mạng dãy dụa , rồi thừa cơ hắn đang chìm đắm vào nụ hôn , dùng răng mạnh mẽ cắn vào môi hắn một ngụm . Thẩm Trác vốn rất ghét cảm giác đau đớn , bị cậu cắn một ngụm , cả cơ thể liền tự phản ứng ,hắn đứng phắt dậy , chân không chờ sự đồng ý của đại não liền hướng bụng cậu mà đá một cái rất hữu lực . Thụy Dương bị trói cả tay lẫn chân rồi còn có thể làm gì nữa ? Cậu đương nhiên chỉ còn cách lãnh trọn cú đá đó . Thụy Dương đau đến mức cuộn tròn lại , trong miệng rên lên vài tiếng thất thố . Thẩm Trác đứng trên cao dùng ánh mắt tà ác nhất nhìn cậu . Hắn ngồi xổm xuống , bàn tay to lớn túm lấy mái tóc mềm mại của cậu , giật mạnh khiến cậu phải ngẩng lên nhìn hắn . Thẩm Trác cố nén xuống cảm giác đau đớn từ môi truyền đến , nhìn cậu , tức giận quát lên

" Thụy Dương , em dám cắn tôi ? Ai cho em lá gan đó hả !? "

Thụy Dương bị hắn đá vào bụng ,đã đau đến mức hít thở không thông nhưng chính nhờ sự hận thù mà cậu dành cho hắn lại lần nữa tiếp cho cậu thêm dũng khí . Thụy Dương cứng đầu nhìn lại hắn , miệng thở phì phò nhưng vẫn lộ ra nụ cười thiếu đòn khıêυ khí©h hắn

" Gan ? con người nào mà chẳng có gan ? Tôi chính là có lá gan cắn anh đó ! Anh làm gì được tôi ? Muốn đánh chết tôi sao ? Thử đi ! Anh cứ thử đi ! "

Thẩm Trác cố gắng đè nén cơn giận dữ , hắn ta thật không thích cậu như thế này , chỉ mới nửa năm trước , cậu vẫn còn ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn , là một chú cún con nho nhỏ làm tất cả mọi điều chỉ để hắn hài lòng . Vậy mà bây giờ lại trở nên hung dữ như vậy , mặc kệ hắn có tiếp cận như thế nào cũng đều đưa ra bộ dáng thù địch mà đối đầu với hắn . Thẩm Trác đột nhiên nghĩ tơi một khả năng khiến con người ta thay đổi nhiều nhất , cả người hắn bất giác run lên . Đúng vậy , hắn đang sợ hãi , sợ hãi thứ vừa mới xẹt qua trong tâm trí hắn . Thẩm Trác muốn xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng hắn ta làm không được . Môi hắn run lên cảm giác tê dại đã biến mất , hắn nhận thấy môi mình rách khá lớn nhưng hắn không quan tâm nữa . Thẩm Trác nhẹ giọng hỏi Thụy Dương

" Thụy Dương , em .......có còn yêu tôi không ?"

Ngay sau khi hỏi xong câu đó , Thẩm Trác liền trở nên căng thẳng , vết thương trên môi liên tục nhói lên như hồi chuông thúc dục hắn bắt Thụy Dương phải nói ra câu trả lời . Câu mà hắn muốn Thụy Dương nói cho hắn nghe nhất bây giờ chính là " Có , em rất yêu anh ! " kèm với câu nói đó lại đi theo một nụ cười chân thành và xinh đẹp giống hệt như trong kí ức của hắn về lần đầu tiên hắn hỏi cậu câu hỏi đó . Chỉ cần cậu chịu nói ra câu nói mà hắn mong chờ , hắn , hắn có thể tha thứ cho cậu ! Cho tất cả những nỗi lầm của cậu ! Để cậu trở về bên cạnh hắn ! Hảo hảo chiếu cố hắn như trước đây ! Nhưng Thụy Dương đã không nói ra câu nói mà hắn muốn nghe nhất , cậu chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đầy gợn sóng của hắn , đôi mắt của cậu lại bình lặng đến lạ thường

" Tôi , đã không còn yêu anh nữa rồi . Thẩm Trác , kể từ khi anh bỏ rơi tôi vào ngày đó , tôi đã không còn thích anh nổi nữa rồi . Tôi ....buông bỏ rồi .... "

Thẩm Trác ngay lập tức sụp đổ , hắn ta ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng , thu mình lại một góc nhỏ . Hắn ta không muốn nghe ! Hắn không muốn nghe ! Thụy Dương thật sự đã không còn yêu hắn nữa rồi.....

_ Nửa năm trước , Nhà của Thụy Dương và Thẩm Trác _



Thụy Dương đang bận rộn trong bếp , tay trái thái lát cà rốt , tay phải lại quấy súp . Trông căn bếp đó thật sự ấm cúng đến lạ thường . Thụy Dương nấu xong , xếp đồ ăn lên đĩa còn cố ý trang trí thật công phu , trông món ăn cậu làm rất đẹp mắt và ngon miệng . Thụy Dương làm xong nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp , cởi bộ tạp dề ra lại đi tẩy rửa mùi mỡ trên cơ thể thay vào một bộ tây trang thật đẹp. Sau khi làm xong tất cả , cậu vui vẻ ngồi xuống chiếc bàn đôi . Lí do gì mà hôm nay cậu lại vui vẻ tới vậy ? Chính là bởi vì hôm nay Thẩm Trác đích thân gọi cho cậu , nói hôm nay sẽ về sớm nên cậu đặc biệt gạt hết mọi cảnh quay của bộ phim đang đóng lại ,tức tốc chạy về từ trưa để chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cho Thẩm Trác . Ngồi đợi một lúc cuối cùng cũng nghe tiếng mở cửa . Thụy Dương liền vui vẻ đứng phắt dậy , chạy ra đón hắn , vừa đi còn vừa cười nói

" Thẩm Trác , em nghe nói hôm nay anh về sớm nên .......đặc biệt chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cho anh đây . "

Tiếng nói của cậu ngay lập tức nhỏ lại khi nhìn thấy theo sau Thẩm Trác còn có một người phụ nữ nữa , mà khuôn mặt này cậu quen đến không thể quen hơn , đây chính là người Thẩm Trác yêu nhất , Bạch Lỵ Lỵ , Lỵ Lỵ tiểu thư . Người phụ nữ đó nhìn thấy cậu liền giật mình , nhìn sang Thẩm Trác

" Thẩm Trác đây là ai ? "

" À ! Đây là Thụy Dương , một đứa em họ của anh . "

Thẩm Trác vừa nói , ánh mắt còn cố ý liếc sang cảnh báo cậu đừng nói lời gì thừa thãi . Thụy Dương sắc mặt lập tức trầm xuống , chẳng qua cậu là một diễn viên lâu năm , diễn xuất đã ăn sâu vào trong máu . Thẩm Trác vừa cho cậu một vai diễn , cậu liền lập tức phối hợp hắn nhập vai thật tốt

" Thẩm ca , đây là chị dâu tương lai đúng chứ ? Hai người mau vào đi ! Em đã dựa theo yêu cầu của anh đặt một bàn tiệc phi thường lãng mạn cho hai người rồi ! Hôm nay em sẽ đích thân làm bồi bàn cho hai người . Sao còn đứng đờ ra đó làm gì ? nhanh lên , nhanh lên ! "

Thụy Dương thật sự nhập vai rất nhanh , vừa từ ngôn ngữ thân mật liền chuyển đổi thành anh em mà không có chút gượng gạo nào khiến ngay cả Thẩm Trác hắn cũng nghi ngờ trước nay có phải Thụy Dương luôn coi mình là anh trai hay không . Lỵ Lỵ nghe cậu nói vậy cũng tự tin hơn hẳn , cô lập tức cầm lấy tay Thẩm Trác kéo hắn vào trong . Khi Thẩm Trác lướt ngang qua mặt Thụy Dương , liền thấy sắc mặt cậu thay đổi , Trầm lặng nhìn hắn bị Lỵ Lỵ kéo vào phòng ăn.

"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""

-Chuyên mục lời của tác giả -

Đáng chết ! Ai đến đánh gãy tay con cẩu họ Thẩm này giùm tôi đi( =_=)!!!!!