Chương 13: 18+

Ryu: Long time no see hỏn ney =))))))

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thẩm Trác kéo cậu vào trong nhà, đi thẳng một mạch lên phòng ngủ của hắn. Thẳng tay quăng Thụy Dương xuống giường, tự bản thân lại đè lên người cậu. Một loạt hành động làm đến vô cùng thuần thục khiến tiềm thức như đang bị bao phủ bởi bóng tối dưới lớp cà vạt kia bừng tỉnh.

Tuy rất sợ nhưng Thụy Dương không hề phát ra tiếng động, chỉ lặng lẽ chờ như vậy thật giống như một loài thú săn mồi đang bất động phục kích. Vốn đây cũng chẳng phải lần đầu của cậu, không cần ra vẻ ngây thơ, đáng thương đến lê hoa đái vũ làm gì, sẽ tự khiến bản thân mình buồn nôn. Thẩm Trác từ phía trên nhìn xuống cậu, dáng vẻ im lặng chờ đợi này của Thụy Dương luôn có tác dụng với hắn, cậu giống như một cây anh túc đỏ thẫm, vừa xinh đẹp lại khiến cho người ta phát nghiện. Thẩm Trác vô thức nuốt nước bọt, một tay cởi cúc áo của bản thân, tay còn lại tựa như vuốt sói chạm lên mặt của Thụy Dương. Hoàn toàn giống với dự đoán của hắn, Thụy Dương không hề cự tuyệt, trái lại còn rất hợp tác kề mặt sát bên tay hắn cọ cọ như thể đang lam nũng. Hắn ta cười nhẹ:

" Thật ngoan. "

Thẩm Trác vuốt ve khuôn mặt của cậu, nhẹ nhàng nới chiếc cà vạt ra khỏi mắt của Thụy Dương. Ngay khi cà vạt vừa trượt khỏi, một đôi mắt động lòng người liền hiện ra, Thụy Dương có một đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt hạnh thật hiền lành và ngoan dịu, hàng lông mi dài đang run lên nhè nhẹ mang theo chút hơi nước mơ màng càng làm bừng lên sự xinh đẹp của nó. Thẩm Trác si mê xoa nhẹ con ngươi của cậu, thật dịu dàng mà hôn lên đôi mắt ấy. Thụy Dương tận dụng lúc hắn đang không tập trung, dồn toàn lực và chân, một cước đá thẳng vào bắp đùi của Thẩm Trác. Thẩm Trác ăn đau, ngay lập tức nhăn mặt. Thụy Dương đẩy hắn sang một bên, nhanh tay lẹ chân nhảy xuống khỏi giường, ba chân bốn cẳng chạy đến cửa phòng. Thế nhưng chưa kịp mở cửa, chân cậu đã bị một lực tay kinh khủng kìm lại, lực kéo mạnh đến mức Thụy Dương ngã nhào ra sàn, cậu sợ hãi nhìn ra phía sau, Thẩm Trác đã sử dụng chiều dài cơ thể hắn rất tốt để chồm tới tóm cậu lại. Ý chí sinh tồn của Thụy Dương mãnh liệt kêu gào, yêu cầu cậu phải chạy ngay lập tức, thế nhưng cậu không thể làm được! Đôi bàn tay của Thẩm Trác giống như gông cùm xiềng xích, cho dù cậu có giãy dụa cật lực đến đâu cũng chẳng chạy nổi.

Thẩm Trác lôi cậu lại, ánh mắt si mê nhu hòa trở nên hung ác tàn độc kinh khủng, Hắn lại cười, nhưng nụ cười này thật rất điên loạn, điên loạn đến mức dường như bản thân hắn cũng không nhận thức được bản thân hiện tại trông như thế nào. Hắn ghé miệng, nói nhỏ vào tai cậu:

" Thú cưng không ngoan thì phải bị phạt "

Gần như tức thì, chiếc quần vải dài cùng qυầи ɭóŧ của Thụy Dương bị lột phăng ra. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ truyền tới từ phía dưới khiến cậu cảm thấy rùng mình, con ngươi hoảng loạn liên tục đảo tầm mắt qua xung quanh và rồi cậu đã nhìn thấy thứ khiến mình chết lặng. Ở phía dưới, chẳng biết từ bao giờ, Thẩm Trác đã tháo xong khóa quần, cây gậy của hắn đã cứng từ lâu, thẳng tắp đánh vào tâm lí của Thụy Dương. Đúng vậy, mục đích Thụy Dương đảo mắt xung quanh là để tìm gel bôi trơn nhưng dường như thứ đó chẳng tồn tại trong căn phòng này ngay từ đầu rồi. " Chẳng lẽ hắn định đâm vào mà không chuẩn bị trước sao? ", Ý nghĩ này ngay lập tức làm Thụy Dương rùng mình nhưng hiện thực đã chứng minh suy nghĩ của cậu là đúng bởi dư*ng v*t nóng hổi của Thẩm Trác đã được kê ngay ngắn tại lối vào nhỏ hẹp.

Thụy Dương không rét mà run, cảm giác bài xích mạnh mẽ lại kéo tới, cậu lại giãy dụa, vừa cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Trác, vừa hét vào mặt hắn ta:

" Đ*t mẹ, thằng chó, anh điên rồi! Thả tôi ra! Tên điên khốn nạn! "



Nhưng dường như mỗi câu chửi của cậu lại vô tình phản tác dụng, dư*ng v*t của Thẩm Trác thậm chí còn cứng hơn lúc trước, phần đầu nộn màu hồng đậm bắt đầu rỉ nước. Tất cả mọi điều trên đều cho ra một đáp án, Hắn đang cực kì hưng phấn! Tận mắt nhìn thấy đầu dư*ng v*t đang từng bước gần hơn với mình, tiếng la hét chửi rủa dần biến thành tiếng cầu xin khẩn khoản. Thụy Dương thật sự đã chạm đến mốc kịch của sự sợ hãi, cậu cố gắng cầu xin

" Đừng mà! Tôi cầu xin anh! Tha cho tôi lần này đi! Tôi hứa sẽ ngoan mà! Tôi sẽ không chạy trốn nữa đâu, tôi cầu xin anh! Thẩm Trác! Anh đừng làm vậy, tôi xin anh mà! Đừng! Đừng mà! Tôi sẽ ngoan mà! Đừ- AAAAAAA!!!"

Trong tiếng hét thất thanh đầy đau đớn của Thụy Dương, Thẩm Trác mạnh bạo đẩy q*y đầ* vào bên trong cậu. Lỗ hậu khô khốc đột nhiên bị dị vật chen vào, đau đớn làm các thớ cơ bên trong co rút chặt chẽ vô tình tạo nên một cơn kɧoáı ©ảʍ " vừa đau vừa sướиɠ " cho Thẩm Trác. Hắn thở ra một hơi dài, cúi mặt nhìn xuống Thụy Dương đang trừng hắn bằng đôi mắt hạnh tràn ngập nước mắt, cười lên:

" Chửi đi, em càng chửi thì tôi lại càng sướиɠ. Tôi thích nhất chính là thuần hóa những động vật nhỏ hoang dã như em. "

Cơn đau truyền đến từ phía dưới cùng với sự tức giận khiến gân xanh trên trán Thụy Dương nổi rõ mồn một, cậu nâng đôi mắt hận thù nhìn hắn

" Tôi đ*t con m* anh! Thằng ch* khốn nạn! A!! "

Lại một lần nữa, Thẩm Trác đẩy sâu hơn côn ŧᏂịŧ của hắn vào trong. Dư*ng v*t cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, thích thú đến mức ngày càng rỉ nước nhiều, hơi thở của hắn cũng nặng nhọc đi mấy phần. Cơn đau lần này ập đến giống như cơ thể cậu bị xé toạc ra làm hai nửa, nóng bức cùng đau rát khiến nước mắt Thụy Dương rơi lã chã, đau đớn khiến đầu óc cậu trống rỗng. Bây giờ cậu chỉ còn biết cắn chặt môi để không bật ra tiếng nức nở thất thố trước mặt Thẩm Trác. Phía dưới của Thụy Dương đã rách, mùi máu tanh pha chút sắt bay thoang thoảng trong căn phòng ngủ sang trọng có điều nó chẳng có tác dụng thanh tỉnh hắn, Thẩm Trác càng đâm càng sâu. Đến khi cắm vào tận gốc thì Thụy Dương đã không thể chịu nổi nữa, cậu bật ra một tiếng nức nở rất nhỏ nhưng chỉ từng đấy thôi cũng đã đủ đế khiến Thẩm Trác hăng máu. Hắn như thể ăn nhầm thuốc kí©ɧ ɖụ© liên tục đâm rút vào trong mật huyệt non mềm, đâm đến thành ruột của Thụy Dương dãn ra. Từ bên trong, dịch ruột cùng dịch nhầy tiết ra từ qυყ đầυ của hắn hòa với máu của cậu tạo nên một hương vị tanh tưởi đầy ám muội.

Hắn cứ như vậy phát tiết cả một đêm, Thụy Dương cũng cứ như vậy chịu đựng hết cả một đêm. Nhiều lần cậu bị hắn làm đến ngất đi nhưng rồi lại từ sự đau đớn bị kéo trở lại hiện thực tàn khốc, cuối cùng cậu mất ý thức lúc nào không hay khi mở mắt ra cũng đã là 6h sáng của ngày hôm sau. Cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, Thụy Dương từ từ ngồi dậy. hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn và dính dớp đến khó chịu, cậu thở dài một hơi, Thụy Dương lại có thêm một lí do nữa để nhất quyết li khai khỏi Thẩm Trác.

Thụy Dương mở màn hình điện thoại bị vứt một góc trên giường lên xem, cậu hoảng hồn khi nhận thấy có hơn 10 cuộc gọi nhỡ đến từ Tiểu Lâm. Thụy Dương vội xốc chăn muốn đứng dậy thì cánh tay quấn quanh eo cậu đã ghì chặt cậu xuống. Đôi mắt sáng như chim ưng đột ngột mở trừng nhìn lên khiến cậu không rét mà run, Thụy Dương chịu đựng trận run rẩy miễn cưỡng quay lại cười nhìn Thẩm Trác

" A? Thẩm tiên sinh, ngài dậy rồi à? "