Bên Hồ Tây, gió thu mơn man những tán cây ven hồ, lá vàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt nước trong xanh. Quân và Mai ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ, nhìn mặt hồ lăn tăn sóng, những đám mây trắng nhẹ trôi qua bầu trời xanh thẳm. Đây là nơi họ thường hẹn hò, nơi mà những ký ức đẹp đẽ của họ được lưu giữ.
“Quân, em có một điều muốn nói với anh.” Mai phá vỡ sự im lặng, ánh mắt cô đầy băn khoăn. Quân nhìn Mai, ánh mắt tò mò, anh cảm nhận được một điều gì đó đang chờ đợi anh phía trước.
Quân nắm lấy tay Mai, “Em nói đi, anh luôn lắng nghe em.”
Mai hít một hơi sâu, đôi mắt cô ánh lên vẻ quyết tâm. “Quân, em không biết từ đâu để bắt đầu, nhưng em cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi ở bên anh. Anh có biết không, mỗi khi anh cười, cả thế giới như sáng bừng lên.”
Quân ngạc nhiên, lòng anh bỗng dưng thắt lại. “Mai, anh cũng có cảm giác ấy. Mỗi lần nhìn em, anh thấy tim mình đập mạnh, và anh không thể nào hiểu được vì sao. Anh luôn cảm thấy bình yên khi ở bên em.”
Mai gục đầu vào vai Quân, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. “Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm. Nhưng em sợ, sợ rằng tình cảm này sẽ làm chúng ta thay đổi, sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp.”
Quân ôm Mai vào lòng, vỗ về cô. “Mai, anh cũng sợ. Nhưng anh tin rằng, dù thế nào đi nữa, tình cảm của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi. Anh hứa sẽ không để bất cứ điều gì chia cách chúng ta.”
Họ ngồi đó, bên nhau dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, những lời thầm thì nhẹ nhàng như gió, như sóng vỗ về bờ hồ. Tình yêu của họ, tuy chưa được thổ lộ bằng lời nói, nhưng đã đong đầy trong trái tim mỗi người.
“Mai, anh muốn nói với em điều này từ lâu rồi. Anh yêu em.” Quân khẽ nói, ánh mắt lấp lánh niềm tin và hy vọng.
Mai nhìn Quân, nụ cười nở trên môi. “Em cũng yêu anh, Quân. Yêu anh bằng tất cả trái tim mình.”
Hai người ôm nhau thật chặt, để những nỗi sợ hãi, những lo lắng của ngày mai, được xua tan trong khoảnh khắc ngọt ngào này. Họ biết rằng, dù có bao nhiêu thử thách, tình yêu của họ sẽ luôn bền chặt, như những chiếc lá vàng kia, dù có rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn sẽ mãi còn đó, trong trái tim họ.
Ngày hôm sau, không khí mùa đông đã tràn về trên những con phố Hà Nội. Cây cối dần trút bỏ lớp lá vàng, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu. Quân và Mai bước đi trên con đường quen thuộc, nhưng lần này, cả hai đều mang trong mình những nỗi niềm không nói thành lời.
Quân đứng trước cửa lớp học, nhìn Mai, ánh mắt đầy băn khoăn. “Mai, anh có một quyết định quan trọng. Anh sẽ đi Sài Gòn học vẽ. Đây là cơ hội lớn mà anh không thể bỏ lỡ.”
Mai nghe xong, lòng cô thắt lại. “Quân, em không biết phải làm sao. Em sợ, sợ rằng nếu anh đi, mọi thứ sẽ thay đổi. Em sợ rằng, chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.”
Quân nắm lấy tay Mai, ánh mắt tràn đầy sự kiên định. “Anh hiểu em, Mai. Nhưng đây là ước mơ của anh, là cơ hội mà anh không thể bỏ lỡ. Anh hứa sẽ không quên em, và sẽ trở về bên em.”
Mai nhìn Quân, những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Em cũng sợ lắm, Quân. Em sợ rằng, khi anh đi, sẽ không còn ai bên cạnh em, sẽ không còn ai hiểu em như anh đã từng.”
Quân kéo Mai vào lòng, ôm cô thật chặt. “Mai, anh sẽ không để em cô đơn. Anh sẽ luôn nhớ đến em, đến những kỷ niệm đẹp của chúng ta. Anh hứa sẽ quay về, và khi đó, chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.”
Những lời nói ấy, những lời hứa ấy, như một lời động viên, một niềm tin để Mai vượt qua mọi nỗi sợ hãi. Cô gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má. “Em tin anh, Quân. Em sẽ đợi anh. Dù có khó khăn, em cũng sẽ chờ đợi.”
Họ đứng bên nhau, dưới những tán cây già, nơi những chiếc lá vàng rơi xuống, như những giọt nước mắt lặng lẽ của mùa thu. Mỗi người trong họ, đều mang trong mình một niềm tin, một hy vọng, vào tình yêu của mình.
Quân lên tàu, Mai đứng trên sân ga, nhìn theo bóng dáng của Quân khuất dần sau những dãy nhà cổ