Chương 4

Tôi chỉ bảo cô ta lau sạch rồi hẵng đi, cô ta liền ấm ức tới nỗi rơi nước mắt.

Làm vậy không đúng à? Cô ta giẫm giày tôi những hai lần đó.

Tôi là ai? Tôi là con hư nhà người ta trong mắt của thầy cô và học sinh trường THCS số bốn.

Bọn họ nói: “Có người đẻ mà không có người dạy mới thành ra một đứa như thế.”

Chẳng sao cả, tôi vẫn tiếp tục hư hỏng vậy đó.

Thấy xin lỗi chẳng có tính thực tế gì cả, tôi liền đổi suy nghĩ. Nếu tôi giẫm giày cô nàng, tôi cũng sẽ lau cho cô ta.

Đó mới là tích cách của tôi.

Cảnh tượng lúc ấy khá thần kỳ. Tôi kéo không cho cô ta đi, cô ta khóc tới nỗi mũi đỏ au, cứ cúi đầu xin lỗi mãi, nhưng không chịu lau.

“Đều là bạn học với nhau, cậu ấy đã xin lỗi rồi mà còn không tha à?” Một thiếu niên thanh tú bước tới.

“Cô ta phải lau mới được đi.” Tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình.

“Cậu ép một nữ sinh ngồi xổm trước mặt để lau giày cho cậu?" Vẻ khó chịu hiện ra trên gương mặt cậu ấy.

“Đúng, do cô ta giẫm lên mà.”

Cậu thiếu niên nhắm mắt lại, kìm nén cơn tức giận.

“Cậu đang gây sự vô cớ đấy!” Nói xong, cậu ấy cạy ngón tay tôi ra, kéo cô nàng đi mất.

Ơ, hay nhỉ.

Không ngờ hôm sau chúng tôi lại gặp mặt ở quán mì lần nữa.

Khách hàng là thượng đế, thượng đế nói trong nước dùng có mùi hành và cần tây thì nó chính là như vậy.

“Sao cậu không nói trước?” Trên mặt cậu thiếu niên hiện lên vẻ tức giận.

“Cậu cũng có hỏi đâu.” Tôi thầm cười.

Cậu thiếu niên chỉ vào cái bảng treo trên tường: Hành, gừng, tỏi, không ăn thì nói; không nói có nghĩa là thêm hết.

Ồ, vậy là lỗi của tôi rồi.

“Vậy cậu nấu cho tôi một bát nữa đi.”

Cậu thiếu niên nhìn tôi, rồi nấu cho tôi thêm một bát nữa.

“Cậu đang lãng phí đấy.” Cậu thiếu niên nhìn hai bát mì trên bàn, ánh mắt tối sầm lại.

Lãng phí hay không không được tính dựa trên lời của cậu ta.

Hôm đó tôi hơi lơ đãng, cắm mặt ăn liền hai bát to, tốn khá nhiều thời gian đấy.

Lâu đến nỗi kinh nguyệt chảy ra ngoài, mà chảy còn nhiều hơn bình thường nữa.

Màu trắng của quần phối với màu đỏ của máu, nhìn rất ghê.

Lúc thấy tôi đứng dậy, cậu thiếu niên tỏ vẻ rất kinh ngạc.

Mặt cậu ấy hơi đỏ. Mãi một lúc sau, cậu ấy mới thốt ra được một câu: “Cậu bị thương à?”

Bị thương cái mẹ cậu đấy mà bị thương.

“Chưa thấy con gái tới tháng bao giờ à?”

“...Chưa thấy bao giờ.”

Tôi mà ra đường thế này, chắc sẽ thu hút sự chú ý đây.

Tôi quét mã trả tiền trên tường, trả một trăm tệ: “Cậu đi mua giúp tôi túi băng vệ sinh… À, thêm cái quần nữa.”

“Tôi chưa mua thứ đó bao giờ.” Vẻ mặt cậu ấy có vẻ không vui.

“Cậu mà không đi, tôi sẽ nói rằng tôi chảy máu là vì ăn mì nhà cậu. Hôm nay tôi sẽ không về nhà.”

Cậu ấy nhìn tôi, rồi nhìn quần của tôi.

Ánh mắt chứa đựng điều gì đó không thể nói rõ.

Do dự một lúc, cậu ấy chạy ra ngoài.