“Sao cậu không nói muốn làm vợ tôi luôn đi?”
“Đã từng muốn, chẳng qua cậu chưa đủ tuổi thôi.” Tôi trả lời một cách rất nghiêm túc.
Cậu ấy còn cười to hơn, cười gập cả người lại.
Buồn cười đến vậy sao?
Buổi tối mà cười như vậy, đúng là hơi điên.
May là tối nay không trăng sao, người cũng không nhiều.
Cuối cùng, sau khi đã cười đủ rồi, cậu ấy đứng thẳng người lên và trở về dáng vẻ tuấn tú ban nãy.
Nét cười trong ánh mắt bất chợt biến mất, chỉ còn lại sự thờ ơ.
Cậu ấy cố gắng kiềm chế, tàn nhẫn nói: “Dư Âm, cậu bây giờ xứng không?”
Xứng chứ, không xứng thì việc gì tôi phải học lại đến mức xuất huyết dạ dày để thi vào trường của cậu ấy?
Hiển nhiên, cậu ấy thấy tôi không xứng.
Lục Lương Đình quay người bước đi.
Tôi kéo vạt áo của cậu ấy.
Câu tiếp theo của cậu ấy khiến trái tim tôi thắt lại.
Mấy giây sau, cậu ấy xoay người nhìn chăm chú vào mắt tôi và hỏi tôi từng câu từng chữ: “Lát nữa tôi đi ăn đêm với bạn gái. Cậu đi cùng không?”
Ơ, cậu ấy có bạn gái rồi sao?
Theo như những gì tôi hiểu về cậu ấy, tôi không tin.
Nhưng lúc bạn nhảy mặc váy đỏ tối nay của cậu ấy xuất hiện ở góc đường phía trước, tôi không thể không tin.
Không phải ai cũng có thể đứng yên một chỗ chờ bạn.
Nhìn hình bóng thân thiết của hai người họ dần khuất xa, mắt tôi nhòa lệ.
Tôi chạm nhẹ lên khóe mắt.
Buổi tối ở đại học lạnh thật.
Mọi người cho rằng như vậy đã làm tôi đau lòng rồi sao?
Không có đâu.
Sau khi nhìn rõ cô nàng mặc váy đỏ đó, trong lòng tôi vui như nở hoa vì trên cổ cô nàng gồ lên yết hầu của con trai.
Lục Lương Đình à.
Cái này tôi hiểu rõ lắm đấy.
Cậu ấy là thẳng, không cong được.
Ôi!
Lục Lương Đình từ chối tôi là rất hợp lý, ai bảo trước đây tôi cũng đá cậu ấy chứ.
Cậu ấy đi ăn đêm, vậy tôi đi uống rượu thôi.
Như thế này mới phù hợp với phong cách “gái hư” của tôi chứ.
Khuynh Tâm Tiểu Quán là nơi thích hợp.
Tôi vô tình tìm thấy một quán rượu nằm khuất trong con hẻm nhỏ.
Chủ quán là người phụ nữ có mái tóc xoăn dài kiểu Hồng Kông.
Chị ta mặc một chiếc váy độc đáo màu vàng giống hình quả chanh.
Khuôn mặt vừa trẻ trung vừa quyến rũ, không thể nhìn ra tuổi thật.
Điếu thuốc dài kẹp giữa hai đầu ngón tay mảnh khảnh. Chị ta thổi một hơi thuốc về phía tôi.
“Em gái có muốn gọi combo Khuynh Tâm không?” Lần đầu tiên tôi đến đây, chị ta đã hỏi tôi như vậy.
Một combo Khuynh Tâm chỉ bao gồm một bình rượu 1080.
Thứ được bán là sự lắng nghe của bà chủ.
Úi chà! Tiền này dễ kiếm thật đấy.
Ngày ấy tôi không cần, nhưng nay thì có.
“Ok, cho một chai đi.”
“Em gái, trong mắt em có sự cô đơn, trong lòng có tâm sự, mà chị đây vừa hay có rượu.”
Cặp môi đỏ mọng của chị ta nhấp một ngụm chất lỏng màu vàng.
Tôi gọi rượu, chị ta lại uống.
Tôi không chịu thua, uống một ngụm lớn.
“Nói đi, bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Tùy chị, tối nay tôi nghe chị.”
Trong quán rượu lờ mờ tối, đầu óc tôi rối bời như bông gòn.