Hôm sau.
Tần Tiểu Bắc đang ăn sáng, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi cô mở cửa, Bùi Kình Nam mặc âu phục phẳng phiu đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy đầu tóc Tần Tiểu Bắc rối tung, anh nhíu mày đưa tay nhìn thời gian, giọng nói khinh thường: "Bảo cô đúng tám giờ sửa soạn bản thân chờ tôi ở dưới, hiện tại là tám giờ mười phút, cô dự định mang theo quả đầu ổ gà này đi gặp cha mẹ và ông nội tôi à?"
"Là đi gặp trưởng bối, chứ đâu phải đi thi, lỡ thời gian không được vào trường thi, đi sớm hay đi muốn cũng có khác nhau đâu!" Tần Tiểu Bắc lơ đễnh nói.
Sắc mặt Bùi Kình Nam tối đi: "Đúng giờ chẳng lẽ không phép lịch sự cơ bản nhất sao?"
Ở quân đội, khi tập huấn, muộn một phút có hậu quả gì? Bị phạt đến run chân!
"Bọn họ không chờ chúng ta ăn sáng, đi sớm hay đi muộn có sao đâu chứ?” Tần Tiểu Bắc bưng chén cháo trước mặt lên, húp soàm soạp như con heo.
Bùi Kình Nam nhíu lông mày, trầm giọng: "Cho cô thêm năm phút..."
Lại nhìn đầu ổ gà, áo ngủ, dép lê của Tần Tiểu Bắc, anh đổi giọng: "Mười phút! Nếu lâu hơn, cô không cần đi nữa."
Nói xong, anh đi bình bịch xuống dưới. Hôm qua đúng là đầu óc anh có vấn đề, tự dưng đi đăng ký với người phụ nữ như vậy, anh có hiểu rõ cô ta không? Hay là vẻn vẹn chỉ vì tìm lại mặt mũi từ chiếc qυầи ɭóŧ? Muốn trả lại gấp bội nỗi sỉ nhục này?
Bàn tay Tần Tiểu Bắc bưng chén cháo cứng đờ, cô nhìn chăm chăm về phía cửa, trong con ngươi lóe lên tia lạnh. Không cần đi? Ha ha, vì sao cô lại gài bẫy anh ta chứ? Chính là để bước Bùi gia, làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội đi gặp trưởng bối Bùi gia được?
Đặt mạnh chén cháo qua một bên trên bàn, cô đứng dậy từ trên ghế salon, sải bước xông vào phòng ngủ, nhanh chóng cởi váy ngủ xuống, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc váy dài từ trong tủ quần áo, cô lấy tay để vuốt, chải mượt đầu, tùy ý ghim lên, ghim một nửa thả một nửa, tạo thành đầu búi tròn.
Cô mau chóng đi vào nhà vệ sinh hất nước rửa mặt, kéo khăn mặt lau khô mặt, bóp kem vào trong lòng bàn tay, hai tay xoa lên mặt, xoa kem xong, cô vẽ lông mày bôi son đơn giản, mím môi với gương, để son môi lan đều.
Cô đeo thêm đôi bông tai trân châu, sau đó đeo chiếc lắc chân vào bên chân phải, trên đó có hai cái chuông bạc, khi đi đường sẽ kêu leng keng.
Cô thỏa mãn nhếch môi, lắc chân để nó kêu, cô cố ý.
Sau đó chọn đôi giày cao gót màu đen đi vào, cô bình tĩnh ung dung xuống nhà.
Những việc cô làm vừa rồi, chỉ tốn năm phút.
Bùi Kình Nam ngồi trên xe hút thuốc, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, thi thoảng nhìn về phía đầu cầu thang.
Lúc nhìn thấy Tần Tiểu Bắc đi xuống, trong con ngươi anh đột nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chiếc váy dài màu xanh biển làm nổi bật thân hình thon dài lại linh lung tinh tế của cô, giày cao gót màu đen khiến cô nhìn không quá già dặn mà có vẻ chín chắn, mái tóc búi khiến nhìn cô thanh xuân mà dịu dàng.
Anh như quay về mấy năm trước, vào trong những năm tháng ngây ngô, gặp được người phụ nữ khiến anh rung động!
Anh vô thức nhíu mày, hút một ngụm thuốc, nhả khói.
Sau đó liền bình tĩnh, thật sự là hình tượng trước đó của Tần Tiểu Bắc quá mức dơ dáy, cho nên anh mới cảm thấy chấn động thôi.
Nghe thấy cửa xe vang lên tiếng đóng cửa, Bùi Kình Nam nhìn thoáng qua bên cạnh.
Anh nhìn về phía giày cao gót của cô, mỉa mai mới: "Chẳng phải mang thai sao, có thể đi được giày cao gót à?"
"Tôi vẫn chưa có thời gian đi mua giày. Muốn mua nhiều thứ lắm, nhưng hình như chồng tôi quên cho tôi tiền rồi." Tần Tiểu Bắc cười nói.
Bùi Kình Nam bởi vì câu chồng tôi mà nhíu mày, anh lấy ví tiền từ trong ngực, rút ra thẻ ngân hàng từ trong đó đưa cho Tần Tiểu Bắc: "Mật mã là 201799."
Hôm qua sau khi đăng ký kết hôn xong, anh đi ngang qua ngân hàng tiện thể làm, thực sự không nghĩ ra giữa anh và Tần Tiểu Bắc có điểm gì chung, bèn tùy ý đặt ngày đăng ký hôm qua làm mật mã thẻ ngân hàng.
"Bên trong có bao nhiêu tiền vậy?" Tần Tiểu Bắc cười nhìn Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam nghiêng mắt nhìn Tần Tiểu Bắc một cái, không muốn trả lời loại câu hỏi không hề có dinh dưỡng này.
Khi anh thu tầm mắt lại, nhìn thấy trên cổ chân Tần Tiểu Bắc đeo một sợi dây xích bạc, anh cười lạnh một tiếng, khởi động xe.