Nhóm dịch: Mèo Đen
Nghe đến camera, Hà Giai liền chột dạ.
Lý Du Du lập tức hòa giải: "Ai da, cũng không phải chuyện lớn gì, tất cả mọi người lui một bước, không cần so đo nữa. Chuyển phòng quan trọng hơn, hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai sẽ có tiệc ăn mừng, mặc dù tất cả làm đơn giản, nhưng cũng phải mời mấy người quan trọng, hôm nay chúng ta cũng phải quyết định những chuyện này mà!"
"Mau chóng thu dọn đi! Hà Giai, cô có gấp không? Tôi gọi điện thoại bảo lái xe Trương tới." Chị Chu nói.
"Không cần, tôi sẽ thử xem có đứng được không, nếu không đứng được thì tôi sẽ tự bệnh viện." Hà Giai yếu ớt nói.
"Được, Tiểu Bắc, cô qua đây!" âm thanh của chị Chu nghiêm khắc.
Tiểu Bắc đi theo chị Chu vào phòng làm việc của cô ấy.
Hà Giai và Lý Du Du xì xào bàn tán trong phòng làm việc.
"Vừa rồi có phải tôi xúc động quá rồi không?" Hà Giai hỏi.
Lý Du Du hạ giọng: "Không có, đứa con gái Tần Tiểu Bắc này thật sự quá đáng ghét. Nếu chúng ta không cố gắng phá hủy đi ấn tượng tốt của cô ta trong lòng chị Chu, đến lúc đó chúng ta không vớt được lợi ích gì đâu."
Hà Giai nghe vậy, tâm tình sẽ không tốt: "Thế nhưng tôi phát hiện, tôi không hủy được ấn tượng tốt của Tần Tiểu Bắc ở trong lòng chị Chu, ngược lại để ấn tượng của chị Chu đối với tôi càng kém hơn."
"Cô đừng suy nghĩ nhiều, chuyện không phải như vậy đâu, cô không thấy ánh mắt chị Chu nhìn Tần Tiểu Bắc vừa rồi lạnh cỡ nào đâu. Đừng tưởng rằng trong lòng chị Chu không tức giận, chị ấy chỉ không muốn làm lớn chuyện lên thôi. Bởi vì dù sao phòng làm việc của chúng ta cũng nhỏ, nghiệp vụ cũng không nhiều. Cô nhìn xem, chờ phòng làm việc chúng ta phát triển, cô nghĩ xem liệu chị Chu có còn cho Tần Tiểu Bắc sắc mặt tốt nữa không?" Lý Du Du phân tích.
"Vậy là tốt rồi." trong lòng Hà Giai dễ chịu hơn chút: “Chúng ta mau chóng thu dọn đi."
Lý Du Du nhắc nhở Hà Giai: "Lát nữa cô hãy giả vờ như chân vẫn còn hơi đau đi.”
"Biết rồi." Hà Giai lên tiếng.
Hai người họ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Văn phòng chị Chu.
Chị Chu bất đắc dĩ hít một hơi, ra hiệu cho Tiểu Bắc: "Ngồi đi!"
Tiểu Bắc liền ngồi xuống.
Chị Chu bất đắc dĩ nói: "Nơi vào có phụ nữ thì sẽ có thị phi. Nhưng Tiểu Bắc, chuyện này, cô cũng có trách nhiệm!"
Tiểu Bắc đứng bật dậy từ ghế sô pha. Cô vội giải thích: "Tôi không đẩy cô ấy."
Chị Chu ra hiệu cho Tiểu Bắc tiếp tục ngồi: "Tôi biết cô không đẩy cô ấy."
"Vậy sao chị lại nói tôi có trách nhiệm."
"Tiểu Bắc, lần này cô xin phép nghỉ hơn hai mươi ngày, tôi hiểu cho cô, tôi biết cô có chỗ khó mới có thể xin phép nghỉ, nhưng bọn họ sẽ không hiểu cho cô đâu. Con người đều ích kỷ, phần lớn mọi người sẽ chỉ đứng ở góc độ của mình đi suy nghĩ vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ đến tiền lương của cô cao hơn bọn họ, nghĩ đến cô làm việc thoải mái hơn bọn họ, có thể không cần đến phòng làm việc thời gian rất lâu. Bọn họ sẽ không nghĩ đến chỗ khó của cô, cũng không nghĩ xem liệu sáng kiến của cô có tốt hơn bọn họ hay không, có phải sáng kiến của cô đáng tiền hơn bọn họ hay không. Oán khí
sinh ra như vậy đấy. Tôi nói cô có trách nhiệm, là cảm thấy cô phải hiểu cách bảo vệ mình, tránh đi một chút phiền toái, cũng tránh đi một số người và việc có thể sẽ mang đến phiền phức cho mình." Chị Chu nói.
"Chị Chu, vậy chị cảm thấy tôi nên làm như thế nào?" Tiểu Bắc lập tức tâm bình khí hòa.
Cô vốn không phải người không biết tốt xấu.
Chị Chu nói rất có lý, con người đều ích kỷ, phần lớn sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh người khác.