Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam nằm trên giường, vẻ mặt mập mờ nhìn Tiểu Bắc: "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Khuôn mặt Tiểu Bắc càng đỏ hơn.
Chờ đợi, chờ đợi, ba phút sau, Tiểu Bắc cảm thấy càng thêm lúng túng.
Nét mặt của Bùi Kình Nam vẫn bình tĩnh, quả nhiên là không biết xấu hổ là gì mà.
"Cô cũng biết, cô mà không ăn bữa sáng, tôi sẽ không thể để cô đi ra ngoài đâu!" Bùi Kình Nam nghiền ngẫm nhìn qua Tiểu Bắc cười nói.
Tiểu Bắc cảm giác đầu óc của mình hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của Bùi Kình Nam, cô nhìn về phía anh: "Cái gì?"
"Bây giờ là 7h." Bùi Kình Nam nói.
"Cái gì?" Tiểu Bắc vẫn không hiểu.
Khóe môi Bùi Kình Nam càng cười càn rỡ hơn: "Chuyện này ít nhất cũng phải một tiếng, rửa mặt mười phút, bữa sáng hai mươi phút, chạy tới công ty nửa tiếng, cô còn lề mề nữa, có thể sẽ đến muộn đấy!"
"Anh, Bùi Kình Nam, anh hãy biết xấu hổ đi!" Tiểu Bắc bị Bùi Kình Nam nói đến mức hoàn toàn vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm kẽ đất chui đầu vào.
"Ha ha!" tâm tình của Bùi Kình Nam lại vui vẻ cười to.
Lần đầu tiên biết cãi nhau với một người phụ nữ là chuyện thú vị như thế, mức độ khiến thể xác tinh thần người ta vui vẻ tuyệt đối không thua kém loại chuyện đó.
Tiểu Bắc quẫn đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bùi Kình Nam nhíu mày cười: "Cho nên, cô phải nhanh một chút!"
"Buổi tối hẵng..."
"Vậy buổi tối cô hẵng ra ngoài."
Tiểu Bắc không nhịn được nổi giận: "Tôi là vợ anh đấy, chứ không phải con mèo con chó anh nuôi, chẳng lẽ tôi không có tự do thân thể à? Trước khi ra cửa thông báo cho anh, là tôn trọng anh rồi, đừng cho rằng tôi sợ anh!"
"Vậy cô cứ thử xem cô có thể ra khỏi cửa hay không?" ngữ điệu của Bùi Kình Nam hời hợt ngắt lời Tiểu Bắc, nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tiểu Bắc, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Trong mắt Tiểu Bắc lóe lên tia sáng giảo hoạt, cô lập tức lấy áo ngủ mà Bùi Kình Nam đặt ở trên tủ đầu giường đi, mau chóng ôm ra ngoài. Sau đó cô chuẩn bị đi ra ngoài, cùng lắm thì cô không rửa mặt, tùy tiện chỉnh lại tóc, đến lúc đó tìm KFC ăn bữa sáng, đi vệ sinh ở nhà vệ sinh KFC cũng được.
Cô cũng không tin Bùi Kình Nam không có quần áo dám xuống nhà đuổi theo cô, lát nữa chị Phương sẽ phải qua đưa bữa sáng. Bùi Kình Nam ít nhất phải đi phòng để quần áo lấy quần áo, sẽ chậm mất mấy phút, cô có thể thuận lợi lái xe của anh ta đi. Cô biết chìa khoá xe của anh ta đặt ở trong tủ TV tầng một.
Tiểu Bắc mang theo túi xách mau chóng lao xuống nhà.
Đi đến cửa chính, cô vội vã kéo cửa, lại phát hiện không sao kéo được cửa ra.
Trên cửa đến truyền đến hai tiếng tích tích, phía trên có một nơi có hai ánh đèn led màu đỏ lóe ra.
"Việc còn chưa làm, chạy đi đâu vậy?" âm thanh của Bùi Kình Nam vang lên ở trên bậc thang.
Tiểu Bắc lập tức xoay người, nhìn thấy bên hông Bùi Kình Nam quấn chăn đi xuống.
Chiếc chăn đó còn là của cô, cô thích lúc xem phim dùng chăn lông phủ kín chân.
Thật đúng là sai lầm mà, vậy mà quên lấy chăn lông đi. Nhưng người đàn ông này đúng là quá không biết xấu hổ, quần áo không có mà cũng dám xuống nhà.
Cô xem thường anh: "Như này mà cũng dám xuống nhà, không biết xấu hổ! Lát nữa chị Phương tới đưa bữa sáng..."
"Yên tâm, có nhiều chỗ chỉ cho cô xem!" Bùi Kình Nam cười vô cùng lưu manh.
Tiểu Bắc: "..."
Bùi Kình Nam xuống nhà, đuôi lông mày mang theo ý cười, anh đưa tay ôm Tiểu Bắc vào trong ngực: "Ngoan, chủ động một lần, tôi sẽ cho cô biết mật mã của cửa!"
Một cái chớp mắt tiếp theo, môi Tiểu Bắc bị hôn, trong miệng cô phát ra âm thanh ưm ưʍ.
Chân của cô mau chóng bay lên không, bị Bùi Kình Nam ôm đến trên ghế sa lon.