Nhóm dịch: Mèo Đen
Sau khi Quý Vũ Vi trở về từ phòng Tần Tiểu Bắc cũng có chút hối hận, cảm thấy mình thật sự quá vội vã, cũng bởi vì anh Kình Nam nói ngày tổ chức hôn lễ ngay trước mặt nhiều khách khứa như vậy, nên cô ta mới có thể tức giận đi đến kí©h thí©ɧ Tần Tiểu Bắc, bằng không, cô ta đã không đi rồi.
Kế hoạch của Hắc Bì vừa mới thất bại, vào thời điểm này, cô ta nên cách xa Tần Tiểu Bắc nhất có thể. Không biết liệu Tần Tiểu Bắc có đi nói linh tinh hay không?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ.
Hắc Bì sợ bị người xác nhận vị trí, quen sử dụng số điện thoại mạng.
Nhìn thấy dãy số giả lập, Quý Vũ Vi hơi yên lòng, dù anh Kình Nam muốn điều tra, cũng không tìm được Hắc Bì. Huống chi, Tần Tiểu Bắc chẳng qua chỉ là đứa con gái bán rượu, người anh Kình Nam yêu lại là Bách Thiên Nhi, không có khả năng để ý Tần Tiểu Bắc như vậy.
Cô ta nhận điện thoại.
Bên kia truyền đến âm thanh của Hắc Bì: "Quý tiểu thư, bốn người bọn họ đã bị bắt rồi. Có điều dù bị bắt cũng không cần vội, cùng lắm là bị đánh chết, trong miệng bọn chúng cũng không nôn ra được gì đâu, bọn chúng không thể nào tìm được tôi. Bên tôi không có vấn đề, nhưng chỗ cô thì nguy hiểm lắm đấy, bằng không, bị Bùi Tứ thiếu tra ra lừa dối, vậy cô sẽ phải gieo gió gặt bão. Mặt khác, chuyện số dư, Quý tiểu thư thanh toán luôn cho tôi đi, tình hình kinh tế gần đây của tôi căng thẳng lắm đấy."
Quý Vũ Vi nghe đến tiền liền khó chịu: "Kế hoạch đã thất bại, anh còn dám nhắc đến chuyện số dư với tôi?"
Hắc Bì cười du côn ở trong điện thoại: "Nha, Quý tiểu thư, đây là chuyện phải nói rõ đầu tiên, nếu kế hoạch thành công, cô cho tôi ba trăm vạn. Nếu kế hoạch thất bại, cô sẽ cho tôi một trăm vạn. Nói lời phải giữ lời, thì sự hợp tác của chúng ta mới có thể dài lâu được! Quý tiểu thư, chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy, cô cũng phải hiểu tôi chứ! Con người tôi, có thể không tiếc mạng sống vì bạn bè, nhưng cũng có thể cắm bạn bè hai đao vì tiền tài..."
"Ngậm miệng! Lát nữa sẽ chuyển cho anh." Quý Vũ Vi cúp điện thoại.
Loại người như Hắc Bì đúng là tệ hại!
Không ngờ ý chí của đứa con gái Tần Tiểu Bắc đó lại kinh người như vậy, ăn hết tất cả đống đồ ăn bị bỏ bao nhiêu thuốc, lại còn có thể chống cự đến lúc Bùi Kình Nam đi cứu cô ta, thật đúng là khiến người ta giận dữ!
Cũng may Hắc Bì làm việc cẩn thận, người phía dưới không biết gì hết, cũng coi như có thể thở phào một hơi.
...
Lữ Phẩm đưa một chiếc đĩa CD cho Bùi Kình Nam: "Kinh khủng quá, tôi là bác sĩ cũng không xem nổi, mẹ nó quá tàn ác, cậu có hứng thú có thể nhìn xem."
Bùi Kình Nam trực tiếp ném đĩa CD vào trong ngăn kéo.
Lữ Phẩm trêu chọc: "Không sợ lúc nào đấy bị vợ cậu nhìn thấy à, cậu đoán xem nếu cô ấy nhìn thấy sẽ nghĩ cậu như thế nào?"
Ánh mắt của Bùi Kình Nam như đao gọt phóng về phía Lữ Phẩm, Lữ Phẩm nhíu mày, chạy thật nhanh.
Bùi Kình Nam lại lấy đĩa CD ra, khóa vào trong tủ bảo hiểm thư phòng.
Sau khi khóa kỹ, anh đi đến phòng mà Tiểu Bắc ở, ôm cô vào phòng ngủ: "Hôm nay ở chỗ này một đêm, ngày mai chúng ta trở về!"
Đột nhiên cảm thấy vẫn là thời gian ở trong biệt thự khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất người phụ nữ này sẽ không bị thương khắp người.