Nhóm dịch: Mèo Đen
Tiệc sinh nhật đã kết thúc, ông cụ Bùi thay một bộ quần áo, ông đi thư phòng, đưa tay gõ vai của mình.
Lớn tuổi rồi, mặc bộ đồ quân trang cũng cảm thấy mệt. Không ngồi lâu được, đứng lâu cũng không được, vô cùng mệt mỏi.
Tiếng gõ cửa vang lên, ông hô một tiếng: "Vào đi!"
Bùi Kình Nam đi đến, đã nhìn thấy ông nội đứng trước bàn sách, giấy tuyên trên bàn vẫn chưa trải rộng ra, mực cũng còn chưa mài.
"Ông nội muốn viết chữ sao?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Ừm." Ông nội lên tiếng.
"Cháu mài mực cho ông." Bùi Kình Nam chủ động mở nghiên mực ra, sau đó cho thêm chút nước vào trong.
"Có việc gì không?" Ông nội hỏi.
Nghĩ đến mình hiểu cách xử sự làm người của cháu trai như vậy, trong lòng không khỏi lại chua xót, hiểu như vậy, cuối cùng cháu trai vẫn làm chuyện khiến ông không sao hiểu được. Kình Nam yêu quý cuộc sống bộ đội như thế, ánh mắt từng lóe lên ánh sáng nói với ông: "Ông nội, cháu nhất định phải vượt qua ông!"
Khi đó, ông vui mừng dường nào! Trên thực tế, Kình Nam cũng không hề khiến ông thất vọng, thằng bé thật sự đã vượt qua ông, tuổi còn trẻ đã làm đến đại tá, còn sớm hơn ông ba năm.
Cũng chính bởi vì quá ưu tú, nên thằng bé tự tiện rời khỏi bộ đội mới có thể khiến ông đau lòng như thế.
Nghe thấy Kình Nam nói: "Ông nội, ông bảo Vũ Vi đi tìm Tiểu Bắc sao?"
Bùi Kình Nam cọ mực, nói rất tùy ý.
Ông nội lên tiếng: "Sợ cháu làm ẩu, cho nên bảo Vũ Vi tìm cháu hoặc là vợ cháu bàn bạc về việc công bố chuyện hai đứa kết hôn."
"Hôm nay Tiểu Bắc cứu được Hổ Tử, ở bên hồ." Bùi Kình Nam nói sang chuyện khác, không muốn ông nội suy nghĩ nhiều.
"Kình Nam, Bùi gia chưa từng có tiền lệ ly hôn, cháu cũng biết. Đã làm chuyện như thế, thì phải phụ trách đối với hành vi của mình, sẽ phải phụ trách tới cùng. Vợ cháu có thể cứu được Hổ Tử, ông rất vui mừng." Ông nội nói.
"Ông nội, ông muốn viết chữ gì?" Bùi Kình Nam cười hỏi.
"Tùy tiện viết thôi, không câu nệ, nghĩ đến chữ gì thì viết chữ đó."
"Hôm nay ông nội có thể cho cháu chữ được không? Chữ mà ông nội viết vào sinh nhật tám mươi tuổi, cháu muốn đặt ở trong phòng cháu." Bùi Kình Nam nói.
Ông cụ đột nhiên thấy câu như vậy, trái tim chua chua, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh mà!
Một mực trông mong bọn nhỏ kết hôn, ngóng trông con cháu cả sảnh đường, khi đứa nào cũng đi kết hôn, trong lòng ông lại tự dưng chua xót, lớn tuổi rồi, con cái đều đã kết hôn, có gia đình của mình, thời gian trở về càng ngày càng ít... Ai, không thể nghĩ tiếp nữa, lớn tuổi rồi, càng ngày càng sợ cô độc!
"Ông nội, giúp cháu viết chữ Duyên đi!" Bùi Kình Nam mài mực nói: “Hoặc là viết một chữ mệnh!"
Ông cụ day day lông mày: "Kình Nam, cháu thay đổi rồi."
Bùi Kình Nam nở nụ cười: "Ông nội, con người trưởng thành, đều sẽ thay đổi."
"Ông đến tám mươi tuổi vẫn không tin vào số mệnh, vậy mà cháu lại tin vào số mệnh." Ông cụ nói.
Bùi Kình Nam nhíu mày: "Mệnh cháu do cháu không do trời! Tôi một mực tin tưởng mình là chúa tể vận mệnh của mình. Cái gọi là nhân quả, không liên quan đến kiếp trước, không liên quan đến vận mệnh, mà là liên quan đến hôm qua hôm nay và ngày mai. Quả mà mình nhận hôm nay, là nhân hôm qua gieo xuống, hôm nay gieo nhân xuống, ngày mai sẽ nhận quả. Đây mới thật sự là vận mệnh!"
Ông cụ nghe thấy vậy, vui mừng gật đầu, trải giấy ra: "Hôm nay viết hai chữ!"
Ông cụ cầm bút chấm đầy mực nước, viết một chữ duyên trước, lại viết một chữ mệnh.
Bùi Kình Nam thu chữ lại: "Cám ơn ông nội!"
"Mặc dù rời đi bộ đội làm thương nhân, cũng đừng làm chuyện khiến Bùi gia khiến quân nhân khiến cho mình hổ thẹn, đây là yêu cầu cuối cùng của ông nội đối với cháu!" Ông cụ nói.
Bùi Kình Nam đang cầm chữ chuẩn bị rời đi, nghe tiếng, phần lưng anh đột nhiên mà trở nên cứng ngắc.
Anh lên tiếng: "Vâng, ông nội, cháu hiểu rồi."
"Không sao nghĩ ra được nguyên nhân cháu rời khỏi bộ đội, nhưng ông nghĩ chắc hẳn trong thế giới của cháu đã xảy ra chuyện quan trọng, cháu không chịu nói thì không cần nói. Hôm nay ông mệt rồi, đi nghỉ một lát." Ông cụ nói rồi đi vào phòng.
Tấm lưng Bùi Kình Nam vẫn cứng ngắc, đúng là đã xảy ra chuyện rất quan trọng, anh hít sâu một hơi, nhanh chân rời khỏi thư phòng của ông nội.
...