Chương 70: Tôi có niềm kiêu ngạo của ngón chân tôi (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Cô cười nói: "Vậy chẳng phải là ngay cả một sợi tóc của chị Thiên Nhi cô cũng không sánh nổi sao?"

"Cô!"

"Tốt xấu gì tôi cũng đã kết hôn với Bùi Kình Nam, mà còn không sánh nổi. Còn cô thì ngay cả đến gần cơ hội cũng không có, vậy chẳng phải là ngay cả sợi tóc cũng không sánh nổi sao? Đầu ngón chân thô hơn sợi tóc nhiều, tôi có niềm kiêu ngạo đầu ngón chân của tôi đấy!" Tần Tiểu Bắc nhìn thấy sắc mặt Quý Vũ Vi càng lúc càng khó coi, tâm tình của cô tự dưng vui vẻ.

"Cô... Tần Tiểu Bắc, cô hãy tự giải quyết cho tốt đi, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, dù cô có vẻ bề ngoài giống chị Thiên Nhi, cuối cùng cô cũng chỉ là một vật thay thế giả mà thôi." Quý Vũ Vi tức giận đến dậm chân, sau khi nói xong câu này, cô ta quay người rời đi.

Đi tới cửa, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười như ý.

Bách Thiên Nhi đã quay về rồi! Thật tốt!

Bách Thiên Nhi không chỉ trở về, trước đó lúc chúc thọ, ánh mắt cô ta nhìn anh Kình Nam rõ ràng còn mang theo nhớ nhung, như vậy là tốt rồi, để đám lửa này bốc cháy, để hai đứa con gái Bách Thiên Nhi và Tần Tiểu Bắc đấu nhau, đánh đến hung hăng mệt mỏi, anh Kình Nam chán ghét, sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô ta.

...

Sau khi Bùi Kình Nam đi vào trong phòng bếp hỏi, dù hỏi thế nào cũng không ra. Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, bữa tiệc một trăm bàn, phòng bếp vô cùng bận rộn. Ngay cả phía ngoài phòng bếp cũng dựng lên ba cái bếp để nấu ăn, chỉ giúp rửa rau lấy món ăn đã có hơn ba mươi người, ai còn nhớ rõ là ai đi đưa cơm cho tứ thiếu phu nhân chứ?

Bùi Kình Nam day day lông mày đi về phía phòng Tần Tiểu Bắc.



Nhìn thấy Tần Tiểu Bắc đàng hoàng ngồi ở trên giường chơi game, sắc mặt Bùi Kình Nam dễ nhìn hơn chút.

Anh liếc về phía chân của cô, cố ý mặt lạnh hỏi: "Đau không?"

"Ừm." Tiểu Bắc lên tiếng, tiếp tục chơi.

Bùi Kình Nam nhíu mày: "Là đau hay không đau?"

"Anh thử một chút thì biết, đau đến nỗi tôi không muốn nói chuyện." Tiểu Bắc nói.

"Đáng đời!" Bùi Kình Nam tức giận: “Rõ ràng là chân không tốt, tại sao lại đi đến bên hồ?"

"Quý Vũ Vi nói ông nội tìm tôi có việc." Tiểu Bắc tiếp tục chơi trò chơi, mãi không qua được ván này, cô ngẩng đầu lên hỏi Bùi Kình Nam: “Anh chơi không?"

"Không chơi!" Bùi Kình Nam nói.

Lúc ở bộ đội, mỗi ngày anh bận rộn luyện binh, hơn năm giờ sáng đã rời giường, ban đêm còn phải đọc sách, mười hai giờ mới ngủ, làm sao anh có thời giờ chơi game được?

"Tôi mãi không chơi qua được cửa này, chơi bảy lần rồi." Tiểu Bắc nói.

Bùi Kình Nam đi qua, liếc mắt nhìn vào điện thoại của Tiểu Bắc, nhìn thấy mấy con vật nhỏ không hề chân thật trên đó, anh ghét bỏ nhíu mày hỏi: "Chơi như thế nào?"

Tiểu Bắc chỉ màn hình điện thoại di động: "Tạo được nhóm ba ngang hoặc đứng sẽ biến mất, sau đó hình chữ T hình chữ L hoặc là bốn ngang bốn dọc sẽ cho ra những cái đặc biệt."



"Năm cái thì sao?" Bùi Kình Nam hỏi.

"Năm cái thì trâu quá rồi, sẽ tạo được chim ma lực, sức mạnh cực lớn!" Tiểu Bắc có chút hưng phấn nói.

Bùi Kình Nam cầm lấy điện thoại của Tiểu Bắc, ngồi xuống mép giường.

Tiểu Bắc ngồi thẳng người dậy rướn cổ lên nhìn.

Bùi Kình Nam nhìn một lúc lâu, bắt đầu chơi, sau khi phá được hai hàng ngang và một hàng thẳng, liền thấy hai bên trái phải một con ếch xanh đều có một con gấu nhỏ, Bùi Kình Nam xóa đi hàng ếch ở giữa, những con vật nhỏ rơi xuống từ bên trên, vừa khéo một con gấu nhỏ rơi trúng vào giữa, tạo thành một con chim ma lực.

Ngay sau đó, Bùi Kình Nam lại sắp xếp những động vật khác, nhanh chóng tạo thành một con chim ma lực khác.

Mắt Tiểu Bắc hơi sáng lên, lập tức nhắc lại: "Lợi hại, còn nữa, vừa rồi tôi quên nói, nếu con chim ma lực này kết hợp với những con đặc biệt khác, sẽ rất lợi hại, nếu hai con chim ma lực kết hợp với nhau, tất cả động vật trên màn hình sẽ biến mất."

Bùi Kình Nam giữ im lặng, nhanh chóng lại tạo được một con chim ma lực, tùy ý đi thêm mấy bước, đã thấy hai con chim ma lực đứng cạnh nhau.

"Lợi hại, quá lợi hại!" Tiểu Bắc giơ ngón tay cái lên với Bùi Kình Nam, cướp lấy điện thoại, reo lên: “Rốt cục cũng qua rồi!"

Bùi Kình Nam đứng dậy: "Ngoan ngoãn ở đây đi!"

Anh đi ra ngoài.