Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam tìm khắp cả Bùi trạch cũng không có tìm được Tần Tiểu Bắc, anh nghĩ tới Tần Tiểu Bắc còn chưa ăn cơm, sắc mặt trầm xuống, người phụ nữ ngu xuẩn này sẽ không thèm đến mức lê cái chân bị thương đi đến buổi tiệc ăn chực chứ?
Nghĩ đến đây, anh nhanh chân đi về phía buổi tiệc.
Cả sân vườn rộng lớn, triển khai trăm bàn tiệc, vô cùng náo nhiệt.
Tuy phần lớn người tới hôm nay đều là người có mặt mũi có thân phận có tố chất, nhưng không ngăn nổi quá nhiều người, vẫn có vẻ rất ồn ào.
Rất nhiều người chúc rượu qua lại, có trẻ con đuổi nhau chạy.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt vui mừng lại lộn xộn.
Có người nhìn thấy Bùi Kình Nam đi tới, chào hỏi anh: "Tứ thiếu!"
"Chào trưởng quan!"
Bùi Kình Nam không có tâm tư đi giải thích với người ta là anh đã rời khỏi quân đội, hiện tại đã không phải là trưởng quan nữa, anh phóng mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ Tần Tiểu Bắc kia.
Nếu để anh biết cô tới đây, còn trốn dưới gầm bàn nào đó cố ý tránh anh, anh sẽ gϊếŧ chết cô!
Anh nhanh chóng tìm một lượt cũng không tìm được Tần Tiểu Bắc, anh nhìn thấy Lữ Phẩm, túm lấy anh ta: "Không thấy Tần Tiểu Bắc đâu, tìm cùng tôi đi!"
Trong tay Lữ Phẩm còn cầm đũa, đang nhét một miếng chân gà vào trong miệng, ánh mắt anh ta kỳ quái nhìn Bùi Kình Nam: "Người hơn hai mươi tuổi mà không thấy đâu à?"
"Nói lời vô dụng làm gì? Tranh thủ thời gian tìm người đi." ngữ điệu của Bùi Kình Nam không tốt lắm.
"Gọi điện thoại hỏi chẳng phải là sẽ biết ở đâu sao." Lữ Phẩm nói.
Bùi Kình Nam lập tức kịp phản ứng, lập tức gọi điện thoại cho Tần Tiểu Bắc, nhưng mà điện thoại luôn ở trạng thái không cách nào kết nối được.
Sắc mặt anh lạnh lẽo đến nỗi càng đáng sợ hơn.
Lữ Phẩm hỏi: "Không gọi được à?"
"Anh bị mù à?" Bùi Kình Nam tức giận.
Lữ Phẩm nghĩ đến chuyện xảy ra bên hồ lúc trước, hỏi: "Đi đến bên hồ tìm chưa?"
"Có ý gì?" Bùi Kình Nam nhíu mày.
Lữ Phẩm lắc đầu: "Anh đúng là không thể giải thích được phụ nữ."
Bùi Kình Nam day day lông mày, nhanh chân đi đến bên hồ, Lữ Phẩm lập tức xách chân theo sau.
...
Bên hồ, đình nghỉ mát.
Ý thức của Tần Tiểu Bắc tan rã, chỉ có cơ thể kêu gào theo bản năng.
Cô ôm chặt một tên đàn ông, cơ thể hoàn toàn bị mất khống chế cọ lên người tên đó.
Tên đó cười phóng đãng: "Mấy anh em à, tao bắt đầu trước nhé? Cảm giác được ôm ấp yêu thương này thật tuyệt!"
"Ha ha, mọi người cùng làm đi! Nhìn thôi đã nóng rồi, mẹ, cảm giác như ẩn như hiện này mới quyến rũ nhất đấy."
Nghe thấy lời nói du côn của tên đó, trong đầu Tiểu Bắc hiện lên khoảng tỉnh táo ngắn ngủi, cô nhấc chân đá văng tên đàn ông ôm cô.
Tên đàn ông không kịp chuẩn bị, té ngã trên đất, hắn chửi một tiếng rồi nhào tới xé váy Tần Tiểu Bắc: "Còn cho thể diện mà không cần, mấy anh em, cùng lên đi."
Mấy tên đó liền vây quanh Tần Tiểu Bắc, tên đó xé rách váy Tiểu Bắc, tiếng xé vải vang lên trong không khí.
Phần lưng Tiểu Bắc cà vào mặt đất, trên mặt đất có cái gì cấn làm cô đau đớn, cô giơ cánh tay của mình lên nhét trong miệng, cắn mạnh một cái, cắn vô cùng ác, trực tiếp cắn chảy ra máu, đôi mắt sắp trở nên mờ đυ.c của cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô đưa tay sờ xuống lưng trên đất, sờ thấy một hòn đá, cô cầm lấy tảng đá hung hăng đập mạnh lên đầu tên đó.
Tên đó đau đến nỗi kêu lên một tiếng đau đớn, hắn đưa tay sờ đầu, sờ thấy tay đầy máu, con ngươi hắn co lại, giận dữ vung tay tát vào mặt Tần Tiểu Bắc: "Mẹ nó, làm tao đầu u đầu sứt trán, tiện nhân, tao phải đánh chết mày mới được."
Hắn lại tát thêm cái nữa vào mặt Tần Tiểu Bắc.
Cái tát mạnh làm Tiểu Bắc tỉnh táo hơn, cô bổ nhào qua ôm lấy tên đó.