Chương 50: Đừng khách sáo, ra tay vào chỗ chết (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Bách Thiên Nhi tắm rửa một phen, sấy tóc, thay bộ váy rời khỏi nhà chính, đi về phía buổi tiệc.

Lúc sắp đến cổng vòm, nhìn thấy tư thế Bùi Kình Nam lười biếng ngồi bên rìa bồn hoa hút thuốc, từng vòng khói trắng lượn lờ trước mặt anh.

Cô nở nụ cười, đi qua, gọi anh: "Kình Nam."

Bùi Kình Nam ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Váy rất đẹp."

"Là của Tiểu Bắc sao?" Bách Thiên Nhi cười hỏi.

"Là đồ mới." Bùi Kình Nam nói.

"Em thích lắm, cám ơn anh!" Bách Thiên Nhi nói lời cảm ơn.

"Thích là tốt rồi! Chuyện của Hổ Tử, cám ơn em." Bùi Kình Nam nói.

Bách Thiên Nhi có chút xấu hổ: "Chuyện này là em suy nghĩ không chu đáo, em cứ tưởng nước không sâu, có thể nhặt được bóng da, không ngờ..."

Bùi Kình Nam ngắt lời cô: "May mắn em không có việc gì."

"Tiểu Bắc cô ấy vẫn ổn chứ?" Bách Thiên Nhi hỏi.

"Cô ấy không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi!"

"Ừm." Bùi Kình Nam hút một hơi thuốc, hỏi Bách Thiên Nhi chuyện làm ăn: “Thành lập phòng thiết kế của mình chưa?"

Bách Thiên Nhi gật đầu: "Em thành lập rồi, tên là FL."



"Chúc mừng!" Bùi Kình Nam chúc mừng nói.

"Cám ơn anh!"

"Sau này em định ở trong nước lâu dài à?"

"Đúng thế."

"Không đi Anh nữa à?"

"Sẽ rất ít đi! Trọng tâm sẽ ở trong nước."

"Ừm."

"Anh không tò mò vì sao em trở về sao?"

"Không tò mò! Em vốn là người luôn biết mình muốn gì."

Bách Thiên Nhi nắm túi xách, ngồi xuống rìa bồn hoa bên cạnh Bùi Kình Nam, cô trò chuyện linh tinh với Bùi Kình Nam: "Mấy năm nay anh ở trong quân đội có tốt không?"

"Cũng như thế!" Bùi Kình Nam nói.

Bách Thiên Nhi cười: "Kình Nam, anh đã thay đổi rồi."

"Ừm?"

"Trước kia anh rất thích quân đội!"

"Sẽ có thời điểm phiền chán mà."

"Với người khác cũng có thể như vậy sao?"

"Không biết." Bùi Kình Nam lười biếng nói xong, lại ung dung hút một hơi thuốc.



"Sao lại để Tiểu Bắc ở trong phòng một mình vậy?" Bách Thiên Nhi hỏi.

"Lớn tuổi rồi, sẽ cần không gian riêng hơn." Bùi Kình Nam hút xong điếu thuốc cuối cùng, đứng dậy nói: “ sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, em vào cùng không?"

"Ừm." Bách Thiên Nhi cũng đứng dậy.

Cô và Bùi Kình Nam sóng vai đi vào bên trong, cô hỏi: "Kình Nam, chúng ta còn là bạn tốt sao?"

"Ừm." Bùi Kình Nam lên tiếng.

"Thật tốt!" Bách Thiên Nhi cười nói.

Quý Vũ Vi tới chúc thọ ông Bùi, mới nói xong lời chúc phúc, đã thấy Bách Thiên Nhi và Bùi Kình Nam vừa nói vừa cười đi về phía cổng vòm.

Cô ta không khỏi nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên.

Sau đó cô ta đi theo, gọi một tiếng: "Anh Kình Nam."

Bùi Kình Nam vô thức nhíu mày, nhìn về phía Quý Vũ Vi.

Quý Vũ Vi cười hỏi: "Anh Kình Nam, chị Tiểu Bắc đâu rồi?"

Cô ta cố ý nhắc đến Tần Tiểu Bắc ngay trước mặt một người phụ nữ khác.

"Ở trong phòng nghỉ ngơi." Bùi Kình Nam nói.

"À." Quý Vũ Vi ồ một tiếng, như thể vừa mới nhìn thấy Bách Thiên Nhi, chìa tay chào hỏi cô: “Chị Bách."

"Chào em!" Bách Thiên Nhi gật đầu về phía Quý Vũ Vi: “Đi vào chung đi!"

"Không được rồi, em phải đi tìm bạn em." Quý Vũ Vi cười khoát tay, sau đó kéo váy đi qua cổng vòm, đi vào trong nơi hẻo lánh.