Nhóm dịch: Mèo Đen
Hổ Tử bị anh cả của Bùi Kình Nam là Bùi Kình Thương mang đi.
Bùi Kình Nam đặt Tần Tiểu Bắc lên trên giường, Bùi Kình Nam nhìn về phía chân Tần Tiểu Bắc, chỗ mắt cá chân cô đã sưng lên như quả trứng gà.
Con ngươi anh co lại, tức giận đến nỗi không nhịn được lạnh lùng chế giễu: "Cần tôi làm tấm thẻ cho cô không?"
"Cái gì?" Tiểu Bắc liếc mắt nhìn qua Bùi Kình Nam.
"Tấm thẻ anh hùng đấy! Cô cũng được lắm đấy chứ!" Bùi Kình Nam tiếp tục trào phúng.
Tiểu Bắc lại liếc mắt, không tranh luận chuyện này với Bùi Kình Nam, cô chậm rãi nói: "Anh sẽ không dự định để cho tôi mặc chiếc váy này ở trên giường chứ?”
Tranh chấp không có ý nghĩa, cô chỉ biết là, lần sau nếu gặp phải chuyện giống vậy, cô vẫn sẽ nhảy xuống, cô tin tưởng sẽ không xui xẻo chuột rút nhiều lần như vậy, sẽ không để mình chật vật như vậy.
Âm thanh của Bùi Kình Nam lạnh hơn: "Cô giỏi lắm mà, có thể lên trời xuống đất, còn cần thay váy sao?"
"Được thôi, vậy tôi cứ để thế." Tần Tiểu Bắc kéo chăn đắp lên người mình.
Bùi Kình Nam tức muốn chết, chửi một câu "Mẹ nó", anh nhanh chân đi vào trong phòng để quần áo lấy một chiếc váy ra, thái độ vô cùng gay gắt, ném chiếc váy lên người Tần Tiểu Bắc: "Lập tức thay đi."
Tần Tiểu Bắc muốn rời giường, ngữ điệu của Bùi Kình Nam không tốt chút nào: "Thay luôn ở trên giường."
Tần Tiểu Bắc nhìn về phía cửa.
Bùi Kình Nam tức giận quát to: "Ông đây đã khóa trái rồi."
"Được thôi." Tiểu Bắc ấm ức đưa tay sờ mũi, không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh này của Bùi Kình Nam, cô tự dưng muốn cười.
Cô mau chóng chui vào trong chăn cởi váy ra, Bùi Kình Nam lại vén chăn lên.
Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn qua Bùi Kình Nam, vẻ mặt cô khó hiểu nhìn anh.
Bùi Kình Nam thấy Tiểu Bắc đã cởi váy, anh bực bội kéo lại chặn cho cô: "Ông đây tưởng cô thật sự định để thế."
"Tôi đâu có ngốc vậy chứ?" Tiểu Bắc thấp giọng lầm bầm một câu, chui vào tiếp tục thay váy.
Sau khi thay xong, Bùi Kình Nam trực tiếp đi qua, ôm lấy Tiểu Bắc.
"Đi đâu vậy?" Tiểu Bắc hỏi.
"Đổi phòng!" Bùi Kình Nam tức giận. Giường nơi này đã ướt rồi.
Bùi Kình Nam ôm Tiểu Bắc đến một phòng khách, sau đó quát cô nằm xuống, anh nhanh chân rời đi gọi Lữ Phẩm tới.
Lữ Phẩm cầm hòm thuốc, Bùi Kình Nam trầm giọng: "Khám chân cho cô ấy, đừng khách sáo, cho thuốc kí©h thí©ɧ nhất, có thể đau đến chết đi sống lại là tốt nhất."
Ánh mắt Lữ Phẩm quái dị nhìn Bùi Kình Nam một cái, sau khi anh ta để hòm thuốc xuống, kiểm tra chân của Tần Tiểu Bắc.
"Phải nắn lại xương rồi." Lữ Phẩm nói.
"Được, đừng khách sáo, ra tay vào chỗ chết!" Bùi Kình Nam nói.
Tiểu Bắc cười: "Thù oán lớn cỡ nào vậy?"
Lữ Phẩm thừa dịp Tiểu Bắc nói giỡn, nắm chân Tiểu Bắc dùng sức vặn.
"A ——" Tiểu Bắc đột nhiên hét thảm một tiếng.
"Mẹ!" Bùi Kình Nam trừng mắt về phía Lữ Phẩm.
Vẻ mặt Lữ Phẩm vô tội, bình tĩnh nói: "Nắn xương chắc chắn là phải đau rồi."
Lữ Phẩm bắt đầu vừa tìm thuốc trong hòm thuốc, vừa nói: "Bách tiểu thư sặc một chút nước, không có chuyện gì, có điều vẫn chưa thay váy, có thể sẽ cảm lạnh."
Bùi Kình Nam nhíu mày, nhanh chân đi lấy thêm chiếc váy nữa, anh ném váy cho Lữ Phẩm: "Anh cầm đi đưa cho cô ấy."
Tiểu Bắc nhìn thấy đó là chiếc váy cô chưa từng mặc.
Lữ Phẩm cầm váy định đi, sắc mặt Bùi Kình Nam không tốt: "Làm xong nơi này rồi hẵng đi."
Lữ Phẩm lại nhìn Bùi Kình Nam một cái, anh ta mau chóng quấn thuốc cho Tần Tiểu Bắc.
Sau khi Lữ Phẩm đi rồi, Bùi Kình Nam nhìn Tiểu Bắc, lạnh giọng: "Ngồi yên ở chỗ này, đừng gây chuyện cho tôi!"
Thấy Tiểu Bắc không nói lời nào, anh lại lạnh giọng: "Có nghe thấy không?"
"Ừm." Tiểu Bắc lên tiếng.
Bùi Kình Nam còn nói: "Lúc buổi tiệc bắt đầu, tôi sẽ cho người đưa thức ăn tới."
Ánh mắt Tiểu Bắc đột nhiên sáng lên: "Đồ ăn của tôi cũng là đồ trong buổi tiệc đúng không?"
Bùi Kình Nam: "..."
Anh nhanh chân rời đi, đóng sầm cửa lại.
Uổng cho người phụ nữ này đã như vậy còn nghĩ đến ăn.
Khóe môi của anh đột nhiên cong lên, không biết đang nghĩ gì.
...