Nhóm dịch: Mèo Đen
"À." Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt đáp lại.
Bách Thiên Nhi nở nụ cười, cô ấy lấy danh thϊếp của mình ra khỏi túi xách, hai tay đưa cho Tiểu Bắc: "Đây là danh thϊếp của tôi, sau này mong được học hỏi nhiều hơn."
Tiểu Bắc lập tức đứng dậy, hai tay nhận danh thϊếp: "Cô khách sáo quá, thật xin lỗi, tôi không mang danh thϊếp."
"Không sao, lần sau đưa cho tôi một tấm là được." Bách Thiên Nhi cười nói.
"Được rồi." sau khi Tiểu Bắc nói xong liền không nói thêm gì nữa.
Trước mặt người phụ nữ này, cô tuyệt đối không phản cảm, bởi vì cô ấy không hề có ý nói móc người khác. Nếu đổi thành loại phụ nữ cay nghiệt như Hà Giai, nhất định giọng sẽ the thé nói: "Ôi, không mang danh thϊếp à? Là không mang hay là không có vậy?"
Người với người, thật đúng là khác biệt.
Bách Thiên Nhi cười hỏi Tần Tiểu Bắc: "Cô có muốn ngồi một lát không? Tôi đi qua xem có người quen hay không, nếu có tôi sẽ gọi."
"Ừm, tôi còn phải lại ngồi một lát." Tiểu Bắc cười nói.
Bách Thiên Nhi cười gật đầu, đứng dậy: "Được rồi, tôi đi trước nha. Hẹn gặp lại!"
"Tạm biệt!" Tiểu Bắc huơ huơ tay với Bách Thiên Nhi.
Bách Thiên Nhi đi.
Tiểu Bắc tiếp tục nhìn qua mặt hồ.
Vừa rồi cô còn lo lắng Bách Thiên Nhi sẽ nói móc cô như Quý Vũ Vi hay là làm mấy chuyện gì đó vu oan cho cô chứ, là cô lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Có điều ngẫm lại cũng hiểu được, người phụ nữ mà Bùi Kình Nam nhìn trúng, nhân phẩm chắc hẳn sẽ không kém. Cô nghĩ, nếu cô không đoán sai, người phụ nữ này, chắc đã từng có quan hệ yêu đương với Bùi Kình Nam. Cô đột nhiên biết vì sao mình có thể thuận lợi đăng ký kết hôn với Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam không phải một người mặc cho người khác uy hϊếp, thế nhưng cô đã thành công.
Vận mệnh vốn thần kỳ như thế! Cho cô một khuôn mặt anh ta quen thuộc, cho nên, tất cả mọi việc của cô được thuận lợi!
Cô nắm chặt nắm đấm, đây là ông trời hậu đãi cô, cho cô vốn liếng báo thù.
Một quả bóng da đột nhiên vẽ lên đường vòng cung trên không trung rồi rơi vào trên mặt hồ, một đứa bé vội vã chạy tới, muốn nhảy vào trong nước nhảy, bị Bách Thiên Nhi đuổi tới sau lưng kéo lại: "Cháu là Hổ Tử đúng không? Đã lớn vậy rồi, cháu đừng gấp, dì nhặt cho cháu!"
"Vâng, cám ơn dì." Hổ Tử đứng ở bên bờ gấp gáp dậm chân.
Bách Thiên Nhi bỏ túi xách xuống, cởi giày cao gót trên chân ra, hai tay cô vịn bờ hồ, chậm rãi thò chân vào trong nước, sau đó đi về phía quả bóng da.
Tần Tiểu Bắc nhìn một màn này, cô lại nhìn xung quanh, không có ai đi đến bên này, cô sợ đứa trẻ này gấp đến độ từ trên bờ rơi vào trong hồ, cũng đi tới, chân trái rất đau, hoàn toàn không thể chạm đất, cô gần như tập tễnh nhảy lò cò qua đó.
"Ai da!" Trong hồ đột nhiên truyền đến tiếng hô của Bách Thiên Nhi.
Tiểu Bắc bị dọa lập tức nhìn vào trong hồ, Bách Thiên Nhi đã chỉ còn lại một cái đầu nhô lên.
Hổ Tử bị dọa khóc òa lên: "Oa, hu hu, dì, dì, dì sao vậy? Dì mau lên đây, cháu không cần bóng nữa, hu hu, cháu bỏ rồi..."
Tiểu Bắc lập tức kéo Hổ Tử sang bên cạnh: "Cháu đừng nhúc nhích, dì đi kéo cô ấy, không có chuyện gì, đừng sợ!"
"Hu hu, vâng." Bàn tay mập của Hổ Tử vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.
"Cháu đứng xa một chút, đồng ý với dì, đừng tới gần bên hồ được không?" Tần Tiểu Bắc dặn dò.
"Vâng vâng." Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Bắc cảm giác được đau đớn chân trái truyền đến, cô cắn răng, bây giờ cứu người quan trọng, nên không đoái hoài tới.
Cô đến gần bên hồ, thả người nhảy xuống, cô đi về phía Bách Thiên Nhi.
Nước trong hồ thật mát, cô đột nhiên cảm giác chân trái xiết chặt, đáng chết, căng gân rồi, cơ thể nàng chìm xuống dưới, cô lập tức kéo chân của mình trong nước, cô lớn lên bên bờ biển lớn, trước kia cũng từng gặp chuyện này, cô có thể xử lý tốt vấn đề này.
"Dì, hu hu..." Trên bờ Hổ Tử nhìn cảnh trong hồ, gào khóc lớn.