Nhóm dịch: Mèo Đen
Gϊếŧ cá không phải chuyện gì tốt, nhưng đó là nghề nghiệp của cha mẹ, là nguồn sống của cả gia đình bọn họ.
"Suy nghĩ gì vậy?" Bùi Kình Nam hỏi.
Tiểu Bắc thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì."
"Đi thôi! Đi chào hỏi khách khứa, hôm nay chúng ta là chủ nhân, không phải tới làm khách." Bùi Kình Nam nói.
"Ừm." Tần Tiểu Bắc đứng dậy, dưới chân không cẩn thận dẫm lên một cục đá, trật chân một cái, cô phát ra tiếng kêu đau.
Bùi Kình Nam duỗi tay ôm chặt Tiểu Bắc: "Cô sao thế?"
“Không có việc gì, đi thôi." Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam nhíu mày, nghĩ đến khi cô bị bỏng nước sôi, đưa tay co lại ở sau lưng, khi đó giống như bây giờ, cũng là dáng vẻ cậy mạnh này, thật sự làm người ta không thích nổi.
"Ngồi xuống!" Anh nói.
Tiểu Bắc liền ngồi xuống.
Bùi Kình Nam ngồi xổm ở trước mặt Tiểu Bắc, đưa tay bóp chân của cô, Tiểu Bắc cắn răng.
Bùi Kình Nam cố ý tăng thêm lực trên tay, Tiểu Bắc liền đau đến nỗi kêu thành tiếng.
Bùi Kình Nam cười lạnh: "Còn biết đau à?"
Tần Tiểu Bắc nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Kình Nam, mẹ nó anh cố ý."
Bùi Kình Nam ngẩng đầu nhìn Tần Tiểu Bắc, tà mị cười một tiếng: "Đã nhìn ra rồi à?"
"Mẹ nó! Thật sự cố ý đấy à." Tần Tiểu Bắc văng tục, cô rụt chân về.
Bùi Kình Nam xiết chặt chân Tần Tiểu Bắc, dưới bụng bởi vì câu mẹ nó của cô mà xiết chặt.
"Sưng lên rồi." Anh nói.
"Hơi đau một chút." Tần Tiểu Bắc nói rất bình tĩnh, như thể đây không phải chuyện lớn gì, mà là chuyện thường ngày.
"Có thể phải chỉnh lại xương." Bùi Kình Nam nói.
"Chờ tiệc sinh nhật của ông nội qua đi rồi nói sau." Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam liền đứng dậy gọi điện thoại cho Lữ Phẩm, đánh mấy cuộc cũng không ai nghe.
Bùi Kình Nam nhíu mày, ngữ điệu hơi gấp: "Hôm nay quá nhiều người, quá ồn, Lữ Phẩm không nghe, cô ngồi ở chỗ này, tôi đi tìm anh ta."
"Không cần, tôi có thể gắng được, chờ tiệc sinh nhật của ông nội kết thúc rồi nói sau." Tiểu Bắc không muốn vì mình mà chậm trễ sự việc.
Bùi Kình Nam quát: "Ngậm miệng! Ngồi yên ở chỗ này, không cho phép đi đâu hết, bây giờ tôi đi tìm Lữ Phẩm."
"Được rồi." hai tay Tần Tiểu Bắc lại chống ở hai bên người.
Sống chung được một khoảng thời gian, cô biết thực chất Bùi Kình Nam là một người đàn ông vô cùng bá đạo, anh không thích người khác làm trái ý anh.
"Nghe cho rõ, không cho phép đi đâu hết, Tần Tiểu Bắc, nếu cô dám đi linh tinh, ban đêm tôi sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin tha thứ." Bùi Kình Nam cảnh cáo thêm một câu rồi nhanh chân rời đi.
Tần Tiểu Bắc trợn trắng mắt với hồ nhân tạo, lại nhếch miệng: "Người đàn ông bể dục khó lấp."
Gió thu nổi lên, mấy chiếc lá liễu vàng bay xuống, rơi xuống trên mặt hồ, nhẹ nhàng theo gió mà lênh đênh ở trên mặt hồ như con thuyền nhỏ.
Có tiếng bước chân vang lên, Tần Tiểu Bắc hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Bách Thiên Nhi đi tới.
Bách Thiên Nhi có chút bất ngờ cười nhìn Tần Tiểu Bắc: "A, Tiểu Bắc, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Cô ấy cười lên rất đẹp rất có sức cuốn hút, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tần Tiểu Bắc nở nụ cười: "Ừm, tôi ngồi ở chỗ này một lát."
Bách Thiên Nhi đến gần, ngồi xuống bên cạnh Tần Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc vô thức cách xa cô ấy một chút.
Cô luôn luôn tuân theo nguyên tắc là: không thể có ý muốn hại người, không thể không có tâm phòng bị người.
Bách Thiên Nhi bất đắc dĩ cười: "Cô không cần khẩn trương như vậy, tôi không có ác ý."
"Tôi không khẩn trương." Tiểu Bắc nói.
"Hai người kết hôn bao lâu rồi?" Bách Thiên Nhi hỏi.
"Gần hai tháng." Giọng điệu của Tiểu Bắc hơi có vẻ xa cách, cô không thích bị người xa lạ nghe ngóng, nhất là người xa lạ này còn có quan hệ không ít với Bùi Kình Nam.
"Chúc mừng!" Bách Thiên Nhi cười nói: “Tôi cũng không biết hai người đã kết hôn, cho nên không chuẩn bị quà cho hai người. Lần sau gặp sẽ bổ sung sau."
"Không cần." Tiểu Bắc nói.
"Phải bổ sung chứ, tôi và Kình Nam là bạn rất thân mà." Bách Thiên Nhi cười nói.