Nhóm dịch: Mèo Đen
Khi Bùi Kình Nam quay đầu, Tần Tiểu Bắc cũng quay đầu lại, cô và Bách Thiên Nhi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lướt qua vẻ kinh ngạc, có lẽ là đang ngạc nhiên tại sao trên đời này lại có cô gái có ngoại hình giống mình đến như vậy.
Tần Tiểu Bắc mặc bộ màu đen váy dài, đoan trang hào phóng.
Bách Thiên Nhi mặc bộ váy dài màu trắng, thanh thuần thoát tục.
Hai khuôn mặt tương tự, giống nhau ít nhất bảy phần.
"Kình Nam, nghe nói anh trở về từ quân đội rồi?" Bách Thiên Nhi dời mắt đi trước, nhìn về phía Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam lên tiếng: "Đúng vậy, rời khỏi quân đội, sau này tập trung vào kinh doanh."
"Tốt lắm." Bách Thiên Nhi nói: “Em cũng trở về từ Anh quốc, sau này sẽ ở Trung Quốc lâu dài."
"Rất tốt." Bùi Kình Nam nói.
Bách Thiên Nhi nở nụ cười dịu dàng: "Kình Nam, chờ tiệc sinh nhật của ông nội kết thúc, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi."
"Ừm." Bùi Kình Nam đồng ý.
Bách Thiên Nhi còn nói: "Không giới thiệu một chút sao?"
"Tần Tiểu Bắc!" Bùi Kình Nam giới thiệu.
"Bạn gái của anh sao?" Bách Thiên Nhi hỏi.
Nhìn thấy người đứng bên bạn trai cũ của mình là một cô gái giống mình đến bảy phần, không thể nghi ngờ rất có cảm giác thành công. Điều này nói rõ gì? Nói rõ sau khi chia tay, người đàn ông này không hề quên bạn, mà là tìm một người phụ nữ tương tự bạn để thay thế bạn.
Nhưng thế thân vĩnh viễn chỉ là thế thân, cô ta không phải bạn. Người mà người đàn ông đó yêu trong lòng, vẫn là bạn.
Nhịp tim của Bách Thiên Nhi hơi nhanh hơn, khóe môi nở nụ cười. Cô cảm thấy mình quay về rất đúng lúc. Lúc muốn cữu vãn, anh vẫn yêu cô.
"Vợ của anh!" Bùi Kình Nam nói.
Nụ cười trên mặt Bách Thiên Nhi bỗng dưng hơi cứng lại, sau đó cười hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"
Bùi Kình Nam nói: "Sau khi rời khỏi quân đội, uống rượu quá nhiều."
Bách Thiên Nhi liền nở nụ cười, lý giải gật đầu: "Chúng ta đều chớ đứng ở chỗ này, hôm nay là sinh nhật của ông nội, chờ sinh nhật của ông nội qua đi, chúng ta lại tụ tập nhé."
"Được, số điện thoại của anh vẫn không đổi." Bùi Kình Nam nói xong, nắm tay Tần Tiểu Bắc rời đi.
Bách Thiên Nhi nhìn qua bóng lưng Bùi Kình Nam, nhếch môi, ánh mắt dịu dàng.
Hơn ba năm không gặp, anh càng thành thục ổn trọng có mị lực hơn ba năm trước đây, anh nói số điện thoại của anh không đổi, cô biết anh đang ám chỉ điều gì.
Bùi Kình Nam dẫn theo Tần Tiểu Bắc ngồi xuống bên cạnh hồ nhân tạo nhà họ Bùi.
Tần Tiểu Bắc ngồi xuống trên ghế dài, hai tay chống ghế dài, đung đưa chân, cô nhìn qua mặt hồ nhân tạo, trêu chọc nói: "Ngay trước mặt vợ mình ám chỉ với người phụ nữ khác là mình chưa đổi số điện thoại, làm vậy có được không?"
"Số điện thoại mà thôi, cô muốn can thiệp à?" không biết lúc nào trong tay Bùi Kình Nam nhặt được cục đá, anh ném cục đá vào mặt hồ.
"Đương nhiên sẽ không can thiệp rồi, tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi cũng có thể ám chỉ với người đàn ông khác là không đổi số điện thoại được không?" toàn bộ quá trình Tần Tiểu Bắc nói rất bình tĩnh, còn kèm theo ý trêu chọc.
Bùi Kình Nam nhíu chặt đôi mày: "Cô cứ thử xem."
Tần Tiểu Bắc liền cười: "Đàn ông các anh đúng là cùng một giuộc, bá đạo lại ích kỷ, chỉ cho quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn, logic gì vậy?"
Bùi Kình Nam không nói lời nào, lại ném một hòn đá vào trong hồ.
"Ở đâu ra vậy?" Tần Tiểu Bắc quay đầu lại, mở bung tay Bùi Kình Nam ra, lấy đi một viên từ trong lòng bàn tay anh, ném vào giữa hồ.
Lực tay cô lớn đến lạ kỳ, ném đi rất xa.
Bùi Kình Nam hơi ngạc nhiên: "Sao lại ném xa như vậy?"
Tần Tiểu Bắc nói: "Tôi lớn lên ở bờ biển, có đôi khi nhìn thấy sò hến mắc cạn, sẽ ném bọn nó vào trong biển, nhất định phải ném xa một chút, tránh cho đập vào tảng đá bị vỡ vỏ."
"Ừm." Bùi Kình Nam lên tiếng, có vẻ không hứng thú lắm.
Tần Tiểu Bắc không nói thêm gì nữa, cô không muốn tự chuốc nhục nhã.
Cô nhìn qua mặt hồ ngẩn người, nơi có nước sẽ có cá, nơi có cá, có cha mẹ của cô.