Nhóm dịch: Mèo Đen
Ông cụ Bùi hỏi con dâu bên cạnh: "mấy người Kình Nghiệp đều ở trên đường rồi à?"
"Đúng vậy ạ." khóe môi Tư Ái Hoa chứa ý cười vui mừng: “Mấy đứa bọn nó con không cần phải quan tâm, cưới nàng dâu tài giỏi, ai ai cũng càng ngày càng đáng tin cậy, ba anh em nó ở trong quân đội cũng phong sinh thủy khởi, mấy con dâu cũng đều rất ưu tú, cũng thêm con cháu cho Bùi gia. Chỉ có mỗi Kình Nam là làm con đau đầu nhất."
Sau khi Bùi An về nhà xử lý tiệc mừng thọ của cha mới nghe thấy trong nhà nói về chuyện Kình Nam và cô gái tiếp rượu Tần Tiểu Bắc, lúc ấy ông giận đến nỗi sắp tức chết, muốn đi đánh gãy chân Bùi Kình Nam, ép bọn họ lập tức ly hôn, lại bị ông cụ ngăn lại.
Nguyên văn lời của ông cụ là như này: "Nếu như đã cưới, là phúc hay là họa cũng là chuyện cả đời."
Bùi An bị dập tắt tâm tư đi tìm Bùi Kình Nam, ông cụ nói, tất cả đều là mệnh. Một người muốn tiến bộ, thì phải tỉnh ngộ, là chuyện một sớm một chiều, một người muốn sa đọa, cũng là chuyện một sớm một chiều. Mình phải nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu.
Dù sao cũng phải tiếp tục kết hôn. Mặc dù thân phận của nhà gái chẳng ra sao cả, nhưng ai có thể xác định cô ấy không có ý nghĩ cầu tiến chứ? Loại chuyện này, ai mà nói chuẩn được?
Bùi An kéo Tư Ái Hoa một cái, không cho bà nhắc đến chuyện của Kình Nam và Tần Tiểu Bắc, tránh cho tâm tình của ông cụ không tốt.
Ông hiểu rất rõ cha mình, khi khuyên người, giọng điệu luôn có vẻ nhìn thoáng, nhưng trên thực tế, người khổ sở nhất chính là ông cụ.
Bởi vì ông cụ đặt hi vọng lớn nhất, ký thác hi vọng làm rạng rỡ tổ tông Bùi gia vào trên người Kình Nam, hi vọng Kình Nam có thể cá vượt Long Môn nhất phi trùng thiên ở trong quân đội. Kết quả, Kình Nam lại nhảy ra khỏi dòng nước xiết vào thời điểm huy hoàng nhất, chấm dứt cuộc sống quân đội sau này.
"Ông nội, sinh nhật vui vẻ! Chúc ông năm nào cũng như hôm nay, tháng nào cũng như hôm nay!" Anh cả của Bùi Kình Nam Bùi Kình Thương mặc bộ quân trang ôm con trai dẫn theo vợ đi tới.
Hiện tại, quân hàm của Bùi Kình Thương ở trong quân đội là đại tá, điều này cực kỳ không tầm thường, nhưng không có cách nào so được với tên yêu nghiệt Bùi Kình Nam, bởi vì bọn họ có quân hàm như nhau, nhưng Bùi Kình Nam còn nhỏ hơn anh chín tuổi.
Ông cụ Bùi nhìn một nhà cháu trai lớn của mình, vui mừng gật đầu.
Sau đó, anh hai Bùi Kình Vũ cũng mặc bộ âu phục thẳng thớm đi tới, anh và vợ cùng dắt tay cô con gái 4 tuổi đi tới, hai người cùng chúc phúc: "Ông nội, sinh nhật vui vẻ! Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!"
"Tốt!" Ông cụ Bùi lên tiếng, âm thanh như chuông đánh.
Tám mươi tuổi, dãi nắng dầm mưa, chứng kiến quá nhiều chuyện, bây giờ nhìn thấy con cháu của mình ai cũng đã trưởng thành, có con có cháu, cảm thấy trong lòng tràn ngập hi vọng, nguyện vọng duy nhất là tương lai Kình Nam có thể đi thật vững chãi.
Đang nghĩ ngợi, đã nhìn thấy Kình Nam mặc tây trang phẳng phiu đi tới, đi theo bên cạnh anh là cô vợ kết hôn trong chớp nhoáng Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc mặc chiếc váy dài màu đen, nhìn qua cũng có vẻ đoan trang.
"Ông nội, sinh nhật vui vẻ!" Bùi Kình Nam nói.
"Ừm." Ngữ điệu của ông cụ Bùi không tốt lắm lên tiếng, đối chuyện đứa cháu này tự tiện rời khỏi quân đội tự tiện kết hôn, đến bây giờ ông vẫn không thể tiêu tan được.
Ông nhìn về phía Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc cung kính nói: "Núi xanh thẳm nắng chiều chiếu rọi, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ! Tuổi già hạnh phúc, khỏe mạnh trường thọ!"
"Được!" Câu nói này được ông cụ Bùi hài lòng.
Tuy nói chỉ là cô gái tiếp rượu, nhưng ông vẫn ôm hi vọng với cô gái này, hi vọng cô chỉ là gia cảnh không tốt bị ép đi kiếm sống nên tiếp rượu, bây giờ nghe cô nói chuyện, lại cảm thấy cô cũng là người có học.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân mình làm hiệu trưởng hơn ba mươi năm, ông luôn tán thưởng những người có học.
Đột nhiên, một giọng nữ uyển chuyển vang lên: "Ông Bùi, cháu thay mặt Bách gia đến đây chúc thọ ông, chúc ngài phúc như nước Đông Hải chảy, thọ sánh cây thông Nam Sơn không già!"
Bùi Kình Nam nhíu mày lại, anh quay đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Bách Thiên Nhi.