Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam dùng sức va chạm, phát tiết bất mãn của anh: "Còn có tâm tư nghĩ chuyện khác?"
Tần Tiểu Bắc mau chóng thu lại nước mắt, thấp giọng nói: "Đau!"
Cô lại cắn răng, trong con ngươi đã vô cùng tỉnh táo.
So với cái chết của cha mẹ, cô hi sinh một chút như thế, căn bản không đáng nhắc tới.
Vào hai tháng trước khi gài bẫy Bùi Kình Nam, cô nên hiểu rõ sẽ có ngày hôm nay, khi đó, cô quyết định dùng cơ thể để báo thù thay cha mẹ, cô nên hiểu rõ sẽ có ngày hôm nay. Đã qua gần hai tháng, cô cũng nên thỏa mãn rồi.
Tay Bùi Kình Nam đặt lên vai cô, ý định lật người cô lại.
Cô phối hợp nghiêng người nhìn qua anh ta.
"Tại sao lại khóc?" Bùi Kình Nam nhíu mày.
"Anh nhẹ một chút! Đau!" Tần Tiểu Bắc thấp giọng nói.
Động tác của Bùi Kình Nam liền chậm lại...
Ngày hôm sau.
Tần Tiểu Bắc không chịu ăn canh mà Bùi Kình Nam bảo người ta chuẩn bị cho cô nữa, cô hùng hổ gắp đồ ăn trước mặt anh.
Bùi Kình Nam đập đũa vào trên chiếc đũa của Tần Tiểu Bắc, khiến đồ ăn cô gắp rơi xuống trên mặt bàn.
Tần Tiểu Bắc nổi giận: "Làm xong chuyện đó phải bồi bổ chứ, còn ăn canh làm gì?"
Bùi Kình Nam cong khóe môi cười xấu xa, anh ngụy biện theo cách thức đặc biệt: "Tính chất khác nhau, cô nhất định phải kiên trì uống canh một tháng, bởi vì canh bồi bổ bên trong, cô sinh non, cơ thể suy yếu, phải điều trị thật tốt. Còn làm chuyện đó, coi như xé rách, cũng chỉ là bị thương ngoài, không tổn thương căn cơ."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Cô ngoại trừ cả khuôn mặt đỏ bừng ra, cô không tìm được một câu thích hợp để phản bác lại Bùi Kình Nam. Người đàn ông không biết xấu hổ này, nói chuyện này chững chạc đàng hoàng như thế.
Bùi Kình Nam nhìn khuôn mặt Tần Tiểu Bắc lạnh đến nỗi có thể nhỏ nước, đỏ như máu, anh thỏa mãn nhếch khóe môi, chậm rãi ung dung ăn cơm.
Lúc ăn cơm anh hoàn toàn không có âm thanh chậc lưỡi, cử chỉ vô cùng ưu nhã, hoàn toàn giữ hình tượng quý công tử, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ lính quèn.
Thế nhưng Tần Tiểu Bắc biết, thực chất bên trong anh vô cùng vô lại.
Những ngày tiếp theo, đối với Tần Tiểu Bắc mà nói, quả thực là Địa Ngục trần gian, mỗi lúc trời tối, Bùi Kình Nam không hề kiềm chế chút nào.
Điều duy nhất khiến Tần Tiểu Bắc cảm thấy vui mừng là, người đàn ông này phá lệ khai ân nói, bởi vì cô đã ra tháng, lại thêm không phải mùa đông, qua hơn nửa tháng là có thể tắm.
Tần Tiểu Bắc cảm động phát khóc, mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra, mặc cho nước chảy rào rào cọ rửa trên người cô.
Cô thật sự cảm thấy mình quá thối. Trải qua thời tiết tháng mười, nửa tháng không tắm rửa, tóc của cô không có cách nào gặp người khác được, may mà nửa tháng này cô không hề đi ra ngoài, bằng không, đi trên đường có thể sẽ bị người ta tưởng lầm là kẻ điên.
Cô chỉ gội đầu đã dùng nước gội đầu gội ba lần, sữa tắm cũng bôi đi bôi lại trên người, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn cảm thấy trên người mình có mùi chua chua.
Không biết tắm bao lâu, cửa bị gõ ầm ầm vang trời.
Ngay sau đó, âm thanh của Bùi Kình Nam vang lên: "Tần Tiểu Bắc, con mẹ nó cô xong chưa?"
Cả người Tần Tiểu Bắc cứng đờ.
Trong đầu cô toàn là khuôn mặt phủ kín du͙© vọиɠ của Bùi Kình Nam, nghĩ đến đây cả người cô liền khó chịu, không thích làm chuyện đó với anh ta mỗi lúc trời tối.
Một giây sau, cửa bị đẩy ra, bốn mắt nhìn nhau, Tần Tiểu Bắc bị dọa, chân tay luống cuống bảo vệ chính mình.