Nhóm dịch: Mèo Đen
Tần Tiểu Bắc ngồi xuống, dẫn tới nhà thiết kế Hà Giai bất mãn.
Trên mặt Hà Giai cười cười, nhưng ngữ điệu lại âm dương quái khí: "Nha, Tần đại mỹ nữ tới rồi à? Đã lâu rồi không nhìn thấy cô, cứ tưởng cô bị phòng thiết kế hàng hiệu quốc tế nào đào đi nữa cơ."
"Không có." Tần Tiểu Bắc cười nói: “gần đây tôi bận chút việc riêng."
Bởi vì cô vốn là nhà thiết kế làm việc từ xa, nhưng tiền lương lại không hề kém những nhà thiết kế làm việc đúng giờ chính thức, cho nên, trong phòng thiết kế có mấy nhà thiết kế đều bất mãn với cô`.
Tiền là cái tội.
Sau đó cô đến làm việc đúng giờ, tiền lương lại được tăng thêm một khoản, điều này khiến cho bọn họ càng bất mãn hơn.
Trong mắt bọn họ, tiêu chuẩn thiết kế của Tần Tiểu Bắc cô không hề cao siêu hơn bọn họ, bởi vì bọn họ cũng là nhà thiết kế đã thiết kế nhiều năm, tất cả mọi người không phải người mới, lại đều có tác phẩm được đưa ra. Tần Tiểu Bắc cô không cần làm việc đúng giờ nhiều năm như vậy, tác phẩm thiết kế cũng không nhiều hơn bọn họ, cũng không có thứ gì vô cùng nổi bật.
Bọn họ cho rằng, sở dĩ Tần Tiểu Bắc được tiền lương cao hơn bọn họ, cũng là bởi vì vung tiền ở nước ngoài, lấy được chứng nhận tốt nghiệp của đại học gì đó ở nước Pháp.
Bọn họ cảm thấy ông chủ là người sính ngoại.
Nhưng bọn họ cần công việc ở đây, không dám có lời oán giận đối với ông chủ, nỗi hận đó, dĩ nhiên sẽ trồng lên trên đầu Tần Tiểu Bắc.
Sau khi Tần Tiểu Bắc ngồi xuống, chuẩn bị đi rửa cốc rót cốc nước, sau đó đi đến văn phòng tổ trưởng thảo luận về công việc thiết kế.
Cô không tranh luận với bọn họ, cũng không lấy lòng bọn họ. Cô biết rõ, cô bị bài xích bởi vì tiền lương, dù lấy lòng cũng rất khó trở thành bạn bè, huống chi, cô không cần bạn bè. Cho nên, chỉ cần giữ được mặt ngoài là được rồi.
Lý Du Du ôm một chồng giấy thiết kế đi đến, đặt trên mặt bàn Tần Tiểu Bắc: "Nha, rốt cuộc nhà thiết kế lớn Tần đã đến rồi à?"
Tần Tiểu Bắc nhìn về phía Lý Du Du, cười nhạt nói: "Tôi tới rồi, ngại quá, mấy ngày nay tôi có ít việc riêng nên xin nghỉ, vất vả cho mọi người rồi."
Trong lòng Lý Du Du liền khó chịu, cô ta đã gọi là nhà thiết kế lớn Tần, thế mà Tần Tiểu Bắc không phản bác, thật sự coi mình là nhà thiết kế lớn đấy à.
Cô ta nhướng mắt, nói: "Chị Chu bảo chúng ta đuổi kịp phương án này trong ba ngày, nhất định phải thiết kế ra ba bộ trang sức. Chị ấy bảo tôi, Hà Giai và cô mỗi người thiết kế một bộ, nhưng chúng ta cần phải bàn bạc trước, tránh cho đến lúc đó bị trùng kiểu dáng hoặc ý tưởng, làm cũng uổng công."
Tần Tiểu Bắc nhìn văn kiện Lý Du Du đưa tay chỉ, cô liền lấy thiết kế trên bàn ra, xem qua nội dung.
Là một trang sức đặt riêng, Nhị thiếu gia Đường gia của Cảnh thành sắp kết hôn, trang sức là đưa cho nhà gái.
Váy cưới trị giá hai trăm vạn đã được đặt xong, bộ trang sức này nhất định phải kết hợp hoàn mỹ với khí chất của váy cưới.
Tần Tiểu Bắc xem qua văn kiện rất nhanh, bởi vì thuở nhỏ cô thích đọc sách, tốc độ đọc rất nhanh.
Nhìn tốc độ cô đọc qua, Lý Du Du lại bất mãn nói: "Cô nên chú ý đến những yêu cầu nhỏ của người ta, những hào môn này không phải người mà những nhà thiết kế nhỏ như chúng ta có thể chọc nổi, đừng bởi vì vì sự kiêu ngạo tự mãn của mình mà gây chuyện cho phòng thiết kế của chúng ta."
"Tôi em kỹ rồi." Tần Tiểu Bắc nói.
"Xem kỹ có thể xem nhanh như vậy sao?" Lý Du Du bất mãn.
"Đúng vậy, tốc độ đọc của tôi tương đối nhanh." Tần Tiểu Bắc nói.
"Vậy cô hãy nói xem Ngô gia có yêu cầu gì với bộ trang sức?" Lý Du Du hỏi.
"Là Đường gia." Tần Tiểu Bắc uốn nắn.
"Tôi biết là Đường gia, tôi chỉ kiểm tra xem rốt cuộc cô có đọc kỹ không thôi. Được rồi, chúng ta thảo luận phương án đi. Hà Giai, chúng ta ngồi lại với nhau đi." Lý Du Du nói.
Hà Giai liền đẩy ghế ngồi đi qua.
Ba người ngồi chung một chỗ, mọi người cầm giấy bút trong tay thảo luận phương án.