Nhóm dịch: Mèo Đen
Cúp điện thoại, trong lòng Tần Tiểu Bắc như trút được gánh nặng, đây là ông trời mở to mắt, giúp cô một tay.
Cô lập tức nói với Bùi Kình Nam: "Tôi có chút công việc phải xử lý!"
Cô đứng dậy xuống giường, Bùi Kình Nam ôm cô: "Công việc dù bận rộn đi nữa, cũng phải thay quần rồi mới được đi, ngoan, ông xã thay cho cô."
"Bùi Kình Nam, anh đừng cho thể diện mà không cần." Tần Tiểu Bắc tức giận nói dọa.
Không thể để anh ta biết chuyện không mang thai được, bằng không, có lẽ cuộc hôn nhân của cô thật sự xong rồi. Nếu như vậy, tất cả kế hoạch của cô sẽ phải ngâm nước nóng.
Cả người Bùi Kình Nam hơi cứng lại, buông Tần Tiểu Bắc ra.
Tần Tiểu Bắc nhanh chóng cầm qυầи ɭóŧ đi vào nhà vệ sinh.
Âm thanh của Bùi Kình Nam lạnh lùng nói: "Đừng để tôi biết cô vẫn còn dùng thứ đó nữa."
Tần Tiểu Bắc bực tức quay đầu trừng Bùi Kình Nam một cái: "Tôi sẽ không dùng nữa."
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại. Lưng dựa vào cửa, lúc thì xoay người, lúc thì kéo quần, cô để cái bóng của mình chiếu lên trên cửa, vờ như đang thay quần.
Bùi Kình Nam nhìn cái bóng trên cửa thủy tinh, đôi mắt nguy hiểm nửa nheo lại, anh nhanh chân đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Tần Tiểu Bắc xuống nhà, lúc đi qua bãi đỗ xe, tiếng còi dày đặc thu hút cô, cô đi qua nhìn, Bùi Kình Nam hạ cửa sổ xe xuống: "Lên xe đi!"
Tần Tiểu Bắc trực tiếp đi đến, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Anh ta muốn đưa cô đi, cô sẽ để anh ta đưa, ở trên xe chắc hẳn anh ta sẽ không kiểm tra quần của cô.
Xe mau chóng rời khỏi nhà họ Bùi, sau hơn hai mươi phút, đi vào nội thành.
Bùi Kình Nam hỏi: "Vị trí?"
"Số 37 đường Xuyên Liên Bắc, phòng thiết kế Vũ Tư." Tần Tiểu Bắc báo địa điểm.
Bùi Kình Nam trực tiếp lái xe đến trước cửa phòng làm việc.
Tần Tiểu Bắc nói cám ơn xuống xe.
Bùi Kình Nam trầm giọng hỏi: "Lúc nào kết thúc?"
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lóe lên một cái, lập tức nói: "Vẫn chưa rõ lắm, công việc thiết kế nhanh thì là mấy phút, chậm có lẽ phải mấy ngày mấy đêm."
Đương nhiên Bùi Kình Nam biết đây là lý do, anh nhếch khóe môi: "Cô cảm thấy tính chất công việc như vậy có lợi cho sự phát triển của con trai tôi à?"
Tần Tiểu Bắc: "..."
Cô có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Bùi Kình Nam đưa tay nhìn thời gian, nói: "Ba tiếng không kết thúc, cô phải bỏ công việc để dưỡng thai."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Cô phát hiện mình không thể nói nhiều, càng không thể cùng người như Bùi Kình Nam thảo luận về tôn trọng và nhân quyền được, bởi vì anh ta ra chiêu hoàn toàn không theo lẽ thường, đồng thời tư duy nhanh nhẹn, anh ta sẽ dùng lời bạn đã nói để chặn miệng bạn lại.
Gật đầu một cái, Tần Tiểu Bắc thỏa hiệp: "Tôi sẽ cố gắng nhanh một chút."
"Tôi đi đến công ty, xong việc gọi điện thoại cho tôi." Bùi Kình Nam nói.
"Ừm." Tần Tiểu Bắc đành phải đồng ý.
Xong xuôi, nhìn thấy xe của Bùi Kình Nam lái đi, cô thở phào một hơi.
Bùi Kình Nam nhìn bóng người phụ nữ càng ngày càng nhỏ trong kính chiếu hậu, đôi mắt anh nguy hiểm nheo lại.
Không tiếc giả mang thai để tiếp cận anh, rốt cuộc là vì gì?
Đôi mắt anh tối đi, gọi điện thoại cho Hà Dũng: "Giúp tôi điều tra một người."
"Vợ của tôi Tần Tiểu Bắc!"
"Tôi muốn biết tất cả những gì cô ta trải qua từ nhỏ đến lớn."
Mặc dù Hoắc Khởi là trưởng cục cảnh sát Cảnh thành, nhưng mạng lưới quan hệ có hạn, có nhiều chuyện không tra được cũng hợp tình hợp lý, Hà Dũng thì không gì không tra được, trừ phi, sau lưng cô ta thật sự có một thế lực ngập trời.