Nhóm dịch: Mèo Đen
Không đợi cô nói chuyện, Bùi Kình Nam đã cười đưa tay chọn một bộ nội y cho phụ nữ có thai, giống người hướng dẫn giới thiệu: "Cái này khá được, bên trong có đệm lót, bây giờ ngực cô nhỏ, có thể độn lên. Đợi đến trong lúc mang thai, ngực lớn, cô lấy cái đệm ra cũng có thể, kinh tế lại thực tế. Đợi đến khi đứa bé được sinh ra, cô sẽ phát hiện chức năng mới của nó, nhìn, mở cái này ra là có thể cho bú..."
Tần Tiểu Bắc bị lời nói của Bùi Kình Nam làm cho mặt đỏ tới mang tai.
Bùi Kình Nam vội liếc mắt nhìn Tần Tiểu Bắc, khóe môi giơ lên. Anh buông nội y xuống, lại lấy ra một bộ quần áo: "Quần áo này rộng rãi, thuần cotton, thích hợp cho cô mặc bây giờ."
Tần Tiểu Bắc nhìn quần áo trong tay Bùi Kình Nam, trong lòng kêu gào: Là phụ nữ có thai chứ không phải bà lão, không cần ăn mặc già dặn như thế chứ?
Bùi Kình Nam lại cầm lấy một cái quần, cười xấu xa nói: "Chọn rất lâu mới được hai cái quần. Cái này là quần yếm, sẽ không siết bụng, mỗi tội khi đi vệ sinh không tiện lắm. Nghe nói thời kỳ đầu mang thai sẽ đi tiểu nhiều lần, nếu cô sợ không kịp tè ra quần, có thể mặc cái này, cái này là quần ôm bụng, cũng sẽ không siết bụng. Cô xem xem có thích hay không?"
Tần Tiểu Bắc: “…”
Trong lòng cô đang có một vạn con dê chạy qua: Anh mới tè ra quần, cả nhà anh đều tè ra quần.
"Thế nào? Thích cái nào?" Bùi Kình Nam cười nhìn Tần Tiểu Bắc.
Con ngươi Tần Tiểu Bắc hơi co lại, cô luôn cảm thấy trong nụ cười của Bùi Kình Nam mang theo giọng mỉa mai, giống như biết rõ cô không có mang thai.
Sẽ không đâu. Nếu như biết cô không có mang thai, ban đêm ngủ khi anh ôm ấp hôn cô, anh đã không buông tha cô khi cơ thể có phản ứng.
"Có phải đều rất thích hay không? Có phải cảm động phát khóc hay không?" Bùi Kình Nam cười nghiền ngẫm.
"Cứ để đó đi, bây giờ không cần, khi bụng lớn hơn chút nữa mới cần." Tần Tiểu Bắc nói.
"Cũng tốt, tháng sau lại mặc!" Bùi Kình Nam cười.
Anh lại đưa tay, lấy từ trong thùng giấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ. Kiểu dáng bà già rộng thùng thình, nhìn cũng khiến người ta khó chịu.
"Cái này có thể!" Tuy Tần Tiểu Bắc đỏ mặt, nhưng vẫn đưa tay ra.
Vừa vặn, cái này mặc ở bên trong, cô không hề để ý, có lẽ ngày nào đó anh nổi thú tính, sau khi cởi váy dài, thấy cô mặc cái này, lập tức không còn hứng thú.
Bùi Kình Nam dường như biết Tần Tiểu Bắc đang suy nghĩ gì, hai tay anh nắm eo cô, ôm cô vào trong ngực, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hơi mập mờ mà nhìn cô: "Tôi không phải người như thế."
Tần Tiểu Bắc không hiểu Bùi Kình Nam đang nói cái gì.
Ý cười trên môi Bùi Kình Nam càng đậm, mắt sắc càng mập mờ: "Tôi không phải người nông cạn như thế, một khi tôi yêu cơ thể cô, cô có mặc thành gà rừng, tôi cũng yêu! Không mặc, tôi sẽ càng yêu."
Tần Tiểu Bắc:
Luận về da mặt dày, cô rất mặc cảm.
Bùi Kình Nam nắm chặt eo Tần Tiểu Bắc, cúi đầu ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc hơi chớp lên một cái.
Bùi Kình Nam để cô dán chặt vào người anh, cảm nhận thân thể của anh thay đổi.
Bên tai Tần Tiểu Bắc đều đỏ.
Ngữ khí của Bùi Kình Nam xấu xa, mang theo mập mờ cùng mê hoặc: "Khi hạ thuốc, cũng từng thẹn thùng sao?"
Anh cúi người, hôn lên môi cô, đè cô xuống ghế sô pha.
"Anh nhẹ một chút, đứa bé, cẩn thận đứa bé!" Tần Tiểu Bắc nói.
Trong mắt Bùi Kình Nam lập tức hiện lên tia mỉa mai, anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, anh xem cô định giả vờ tới khi nào?