Nhóm dịch: Mèo Đen
"Cô!" Quý Vũ Vi nghe tiếng, ánh mắt lóe lên kịch liệt, nắm chặt bàn tay.
"Lời nói thật luôn khiến người ta không thoải mái, tôi không nói nữa, đến đây, cùng nhau xem tivi đi!" Tần Tiểu Bắc nói.
Quý Vũ Vi tức giận đến dậm chân, cắn răng lại trừng mắt nhìn Tần Tiểu Bắc: "Ai muốn cùng cô xem loại phim rác rưởi này?"
Tần Tiểu Bắc nhướng lông mày, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía tivi.
Nhìn thấy trong tivi nữ phụ bị trẹo chân, cô nắm chặt tay trên không trung: "Thoải mái quá! Người bỉ ổi sẽ tự có quả báo!"
Quý Vũ Vi nghe thấy lời này lạnh lùng nhìn về phía Tần Tiểu Bắc, thấy không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tivi, cô ta cũng nhìn về phía tivi, bên trong một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp cầm túi xách ngã sấp xuống, gót giày kẹt ở trong khe hở miệng cống thoát nước...
Lại nghe thấy Tần Tiểu Bắc nói một câu: "Trời ơi! Ngu quá vậy trời! Chẳng lẽ chân và giày nối liền với nhau sao? Sao không rút chân ra, rồi lấy giày ra đi vào?"
Quý Vũ Vi thật sự xem thường loại người tự cho mình là thông minh như Tần Tiểu Bắc, giày kẹt ở miệng cống thoát nước đã rất xẩu hổ, cởi giày xuống còn xấu hổ hơn nữa.
A, có điều cô gái bán rượu phong trần làm sao có thể hiểu được những thứ này?
Người nghèo có sự chênh lệch với người giàu, không chỉ là chênh lệch tiền tài, mà tư tưởng quan niệm cũng chênh lệch rất nhiều!
Cô ta hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Bùi Kình Nam trong tay ôm một cái thùng giấy nghiêng người sang, anh dùng thùng giấy che trước mặt. Anh đã ở bên ngoài nghe một lúc lâu, nhìn người phụ nữ Tần Tiểu Bắc kia chọc Vũ Vi tức giận gần chết, biểu cảm trên mặt anh có chút đặc sắc.
Thấy Quý Vũ Vi đi ra ngoài, anh hơi nâng thùng giấy lên che khuất chính mình.
Quý Vũ Vi nhìn về phía Bùi Kình Nam một chút, thấy một người dựa vào tường, dùng thùng giấy che thân thể, dáng vẻ uể oải, cô ta lại hừ một tiếng.
Nếu sau này Bùi gia do cô ta lo liệu việc nhà, cô ta tuyệt đối không thể để người hầu lười biếng như vậy.
Cô ta lại liếc về phía thùng giấy một chút, đi đến đầu bậc thang.
Người hầu chờ Quý Vũ Vi ở cầu thang, đỡ cô ta xuống lầu.
Bùi Kình Nam nhìn về phía đầu cầu thang một chút, rồi ôm thùng giấy đi vào phòng khách nhỏ, anh đặt thùng giấy lên trên bàn trà.
Tần Tiểu Bắc bình tĩnh mở mắt ra liếc nhìn Bùi Kình Nam: "Sao thế?"
"Những thứ này, toàn bộ là mua cho cô đó." Bùi Kình Nam nhướng mày cười xấu xa: “Nhìn xem chồng cô đối với cô tốt hay không nào?"
"Là cái gì vậy?" Sắc mặt Tần Tiểu Bắc thay đổi.
Cô có dự cảm, đồ vật bên trong thùng giấy, nhất định không phải là vật gì tốt.
Bởi vì, tất cả những gì anh chuẩn bị cho cô những ngày qua đều khiến cô suy sụp.
Dép lê bệt bằng vải, nếu không phải đằng sau khảm mấy giọt nước nhỏ thì hoàn toàn giống kiểu dáng mà mấy bà cụ tám mươi tuổi mới mặc.
Một ngày bốn bữa ăn, tất cả đều nhạt nhẽo, trừ hương vị dầu muối ra thì không còn hương vị nào khác. Quan trọng là bây giờ mỗi ngày anh còn bảo người hầu bưng tới cho anh đồ ăn sơn hào hải vị rồi cùng cô ăn cơm, để cô nhìn anh ăn ngon uống sướиɠ, mà cô, chỉ có thể uống những món canh khiến người ta buồn nôn đó.
Đồ trang điểm của cô bị anh tịch thu, ngay cả son môi cũng bị anh tịch thu. Cô kháng nghị, anh liền nói một câu: "Trước khi đứa bé sinh ra, tất cả đồ trang điểm đều không được dùng."
Cô lớn tiếng kêu gào nói son môi không phải đồ trang điểm, anh liền phân tích thành phần son môi với cô, bởi vì bên trong son môi có sáp và sắc tố, cho nên là tuyệt đối cấm dùng.
Môi cô khô nẻ, anh liền bảo người hầu đi mua một lượng lớn cà chua, khuyên cô ăn, nhìn cô ăn.
Mà chính anh, ở một bên ăn long nhãn, vừa ăn vừa nói long nhãn rất ngọt, hạt rất nhỏ.
Không chọc cô tức gần chết sao!
"Mở ra nhìn xem!" Bùi Kình Nam cười xấu xa nói.
Tần Tiểu Bắc nhíu lông mày mở thùng giấy ra, nhìn thấy bên trong là một số quần áo, dự cảm của cô càng không tốt.