Chương 23: Cô chỉ là đứa bán rượu (1)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Thân thể Quý Vũ Vi khôi phục khá nhanh, chỉ hai tuần cô ta đã có thể xuống giường đi lại, có điều không thể cử động mạnh, chỉ có thể để người hầu đỡ cô ta đi trong phòng mấy bước. Bác sĩ Lữ nói, xuống giường là để hoạt động gân cốt, tránh cho kinh mạch không thông, ngược lại gây bất lợi cho khôi phục.

Quý Vũ Vi biết trong khoảng thời gian này Bùi Kình Nam đều ở Bùi gia, mỗi ngày anh đều làm việc trong thư phòng, ánh mắt cô ta hơi chớp lên một cái, bảo hầu đỡ cô ta đi tìm Bùi Kình Nam.

Quý Vũ Vi còn chưa lên lầu đã nhìn thấy trên hành lang lầu hai, Tần Tiểu Bắc hai tay bám vào lan can đứng ở trong hành lang hóng gió.

Gió thổi bay tóc cô, khiến tóc dài của cô bay phất phới, vô cùng nữ tính.

Quý Vũ Vi khinh thường chớp mắt, bảo người hầu đỡ cô ta lên lầu.

Khi Tần Tiểu Bắc thấy Quý Vũ Vi lên lầu, xoay người đi vào trong phòng khách nhỏ xem tivi.

Có lẽ Quý Vũ Vi đến tìm Bùi Kình Nam, cô không quan tâm, chỉ ứng phó với một ngày bốn bữa ăn cùng Bùi Kình Nam đã khiến cô hao tổn sức lực rồi.

Quý Vũ Vi đi qua phòng khách nhỏ, đứng ở cửa ra vào một chút, cười xùy một tiếng, rời đi.

Tần Tiểu Bắc nhướng mày, cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

Ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, Tần Tiểu Bắc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Vũ Vi đứng ở cửa ra vào, ánh mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nhếch lên khinh thường cười nhìn cô.

Tần Tiểu Bắc không muốn phản ứng, tiếp tục xem truyền hình.

Quý Vũ Vi nói với người hầu bên cạnh: "Dìu tôi đi vào một chút."

Người hầu liền dịu Quý Vũ Vi đi vào.



Quý Vũ Vi ngồi xuống ghế sô pha.

Quý Vũ Vi nói với người hầu là cô ta có chuyện muốn nói với Tần Tiểu Bắc, bảo người hầu rời đi.

Người hầu liền ra hành lang bên ngoài chờ.

Quý Vũ Vi liếc mắt nhìn tivi, xem phim truyền hình phát trên tivi, giọng cô ta đầy trào phúng: "Bởi vì xem nhiều phim truyền hình như thế này, cho nên khờ dại tưởng tượng nội dung cốt truyện không thực tế này sẽ chiếu vào hiện thực, cho rằng cô bé lọ lem có thể xứng với hoàng tử sao sao?"

Tần Tiểu Bắc hơi trợn mắt, cười nhìn Quý Vũ Vi, giọng nói chậm rãi: "Cô bé lọ lem, vốn chính là để phù hợp với hoàng tử!"

Cô không muốn cướp đi hoàng tử của ai. Thế nhưng, cha mẹ của cô chết, chết bởi tai nạn xe cộ, chết dưới xe người nhà họ Bùi!

Hai sinh mạng đang sống sờ sờ, chớp mắt đã biến thành một đống xương bụi.

"Cô… Cô mà cũng xứng sao?" Quý Vũ Vi chán nản, khinh bỉ nhìn về phía dép lê của Tần Tiểu Bắc, cười nhạo: “A, cô có giày thủy tinh sao?"

"Có chứ! Đây không phải à?" Tần Tiểu Bắc giơ chân lên bàn trà, duỗi tay trái chỉ một hạt nước bé trên dép của cô: “Đây không phải là thủy tinh à?"

Sau đó cô lại lắc lắc dép: "Giày khảm thủy tinh, không phải chính là giày thủy tinh à?"

Cô cố ý đung đưa tay trái, để Quý Vũ Vi thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, nhắc nhở Quý Vũ Vi thân phận hôm nay của cô.

Quý Vũ Vi nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của Tần Tiểu Bắc, trong lòng lập tức bị thứ gì hung hăng đâm vào, cảm giác bị người ta cưới mất người trong lòng khiến cô ta điên cuồng, chiếc nhẫn kia, nên mang trên tay cô ta, Tần Tiểu Bắc xứng chỗ nào? Cô chỉ là đứa bán rượu thân phận đê tiện như bùn, có tư cách gì gả vào

Nghĩ đến đây, giọng nói của cô cũng trở nên bén nhọn: "Tần Tiểu Bắc, cô hãy nhớ rõ thân phận của mình, cô chỉ là đứa bán rượu. Cô vốn không xứng với anh Kình Nam."

"Tình yêu đẹp, không quan trọng ở chỗ xứng hay không xứng, chỉ cần hai người thực sự yêu nhau thì sẽ có thể vượt qua trở ngại, có thể liều lĩnh? Chẳng phải thi nhân nói, trong thế giới tình yêu, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt giàu nghèo, thậm chí không phân biệt nam nữ à?" Tần Tiểu Bắc bình tĩnh cãi lại.