Chương 22: Uống canh đến mức buồn nôn (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Ngày tiếp theo.

Ngày thứ sáu của Tần Tiểu Bắc ở Bùi gia.

Bữa trưa.

Sau khi người hầu bưng thức ăn lên, lòng Tần Tiểu Bắc lại thấp thỏm, bây giờ mỗi ngày chuyện cô sợ nhất chính là ăn cơm.

Bùi Kình Nam từ trong thư phòng đi ra, ngồi xuống trước mặt Tần Tiểu Bắc, nghiền ngẫm nhìn Tần Tiểu Bắc: "Hương vị không ngon à?"

"Không có." Tần Tiểu Bắc phủ nhận.

"Vậy sao không ăn?" Bùi Kình Nam cười tà ác đứng dậy: “Tôi múc canh cho cô."

"Không cần, lát nữa tôi tự múc." Tần Tiểu Bắc nói.

Ăn canh chan cơm mấy ngày rồi, bây giờ cô không chịu được nữa, hoàn toàn không muốn đυ.ng vào canh, đυ.ng vào là trong bụng lại nôn nao.

Bây giờ cô ăn nửa bát cơm, trên cơ bản là ăn không ngồi rồi, lật tới lật lui chọn vài miếng khoai, về phần món ăn mặn là mực và gan heo, cô cũng không dám đυ.ng. Trừ muối ra thì không có bất kỳ gia vị gì, mùi tanh kia, ngửi thôi đã khiến người ta khó chịu.

Trong lòng Tần Tiểu Bắc kêu khổ, bây giờ cô không có mang thai, cũng đã có phản ứng buồn nôn mà mang thai mới có.

Lại có người hầu tiến đến, Tần Tiểu Bắc ngửi thấy mùi đồ ăn, toàn bộ bụng đều cồn cào điên cuồng. Mùi thơm này, ngửi thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Bùi Kình Nam cười xấu xa một tiếng, ra hiệu người hầu đặt đồ ăn xuống, anh như quý công tử ưu nhã bưng đến trước mặt.



Tần Tiểu Bắc nhìn thấy những đồ ăn này thiếu chút nữa cảm động lệ rơi đầy mặt, cô đưa đũa gắp một miếng cá tê cay.

Bộp ——

Đũa của Bùi Kình Nam lập tức đập vào đũa của Tần Tiểu Bắc, miếng cá tê cay rơi xuống bàn.

Tần Tiểu Bắc nhíu mày nhìn Bùi Kình Nam, kiềm chế tức giận.

Bùi Kình Nam cười lạnh một tiếng: "Quên mình là phụ nữ có thai sao? Có thể ăn cay à?"

Tần Tiểu Bắc tức giận: "Ở cữ cũng không đến mức này, trên sách cũng chỉ nói phải ăn ít thức ăn cay nóng, chứ không có nói là cấm tuyệt đối."

Bùi Kình Nam giơ tay, ra hiệu người hầu rời đi.

Đợi sau khi người hầu rời đi, Bùi Kình Nam mập mờ nhìn Tần Tiểu Bắc: "Trên sách còn nói, có thể thích hợp thân mật, ví dụ như vuốt ve!"

Mặt Tần Tiểu Bắc bỗng dưng đỏ bừng.

"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh hai tiếng, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.

Người phụ nữ này ăn thức ăn thanh đạm sáu ngày, anh xem cô có thể chịu tới khi nào?

Tần Tiểu Bắc nhìn Bùi Kình Nam ăn sơn hào hải vị, cô tức giận đứng dậy.

Giọng Bùi Kình Nam hơi trầm xuống: "Ngồi xuống, canh cô còn chưa uống. Đừng để con tôi bị đói!"



Tần Tiểu Bắc thỏa hiệp: "Tôi chờ anh ăn xong sẽ uống."

"Không được, chờ tôi ăn xong, canh lạnh, sẽ lạnh con tôi." Bùi Kình Nam từ chối.

Nếu anh thực sự tin tưởng cô mang thai thì sẽ tin cô là ma.

Lúc ở căn phòng cô thuê, cô ăn chân gà, nếu như anh không nhìn lầm, trên bàn trà còn đặt một chén rượu, rượu trắng.

Trong căn phòng thuê chỉ có một mình cô, vậy rượu là ai chuẩn bị, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.

Cô mang thai, cho nên uống rượu chúc mừng?

Ha ha, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không đến mức không biết thưởng thức như vậy, huống chi cô còn là một người phụ nữ tâm tư kín đáo đến mức có thể tính kế anh lên giường, đồng thời thành công tránh né hơn hai mươi ngày.

Anh muốn xem xem cô còn có thể giả vờ được bao lâu?

Vì muốn xem cô còn có thể giả vờ được bao lâu, anh cố nhịn ý nghĩ ban đầu xuống.

Tần Tiểu Bắc buồn bực ngồi ăn canh. Nhịn, cô nhịn hết!

Cô nhất định phải chậm rãi củng cố địa vị của mình ở Bùi gia, sau đó hiểu biết càng nhiều, về sau bắt đầu kế hoạch báo thù!

Cô phải dùng sự sụp đổ của Bùi gia để tế cha mẹ vô tội mất mạng trong tai nạn xe cộ.

Nghĩ đến cha mẹ, cô đột nhiên có sức mạnh chiến thắng tất cả khó khăn, cô múc một chén canh, bưng lên mũi ngừng thở dùng sức uống cạn.

Bùi Kình Nam quái lạ nhìn Tần Tiểu Bắc, ánh mắt hơi chớp lên một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.