Nhóm dịch: Mèo Đen
Tần Tiểu Bắc ở Bùi gia, một bữa cơm cũng không thể cùng ăn với mọi người, đồ ăn của cô được nhà bếp chuẩn bị riêng.
Cô đứng ở trong hành lang, ngửi từng đợt mùi thơm của đồ ăn, sau đó nhìn thấy người hầu bưng thức ăn cho cô lên, liền hiếu kỳ xem xét, nguyên liệu nấu ăn phong phú mà mới mẻ, có điều màu sắc có vẻ không vừa ý lắm.
Măng tây hình như được nấu bằng nước trắng, gia vị gừng hành tỏi đều không có.
Thịt xào trừ vị muối ra thì không có hương vị khác.
Canh cũng là hầm.
Tần Tiểu Bắc là một người không cay không vui, còn ưa thích đầy đủ gia vị. Cho dù là ở nước Pháp mấy năm, cũng sẽ tự chế tương ớt trộn ăn cơm.
Nhìn đồ ăn trên bàn, cô liền vơi đi cảm giác thèm ăn.
Cũng may canh khá được.
Canh gà tươi non ngon miệng, ngày đầu tiên ăn cơm cô đều dùng canh chan cơm.
Ngày thứ hai cô vẫn dùng canh chan cơm, cô cảm thấy không có gì trở ngại. Tuy nhà bếp làm canh rất thanh đạm, trừ một chút muối thì hầu như không cho gia vị khác, nhưng bởi vì mỗi bữa ăn canh đều không giống nhau, ăn cảm thấy cũng được.
Canh gà hầm nấm hương, canh sườn bí đao, canh giò heo đậu...
Ngày thứ ba, canh bắt đầu lặp lại, bởi vì hai ngày trước đã uống tám loại canh khác nhau.
Lại lại uống canh gà, đương nhiên là không dễ uống như ngày đầu.
Ngày thứ năm, lại lặp lại uống canh gà, cả người Tần Tiểu Bắc cũng bắt đầu khó chịu.
Cô nhìn bốn món ăn một món canh trên bàn.
Măng xào, thịt xào, khoai tây xào, củ từ xào, canh gà.
Cô giơ đũa ra không biết nên hướng về phía nào.
Tất cả đồ ăn, trừ dầu và muối thì không thêm bất cứ gia vị nào khác, hương vị rất khó ăn.
Mấy ngày trước còn có thể dùng canh chan cơm, bây giờ cô đã đến cấp độ cứ ngửi canh gà là buồn nôn rồi.
Cô biết Bùi Kình Nam cố ý, cô cắn răng uống canh.
Bùi Kình Nam nhìn dáng vẻ uống canh của Tần Tiểu Bắc, anh nhếch môi: "Rất khó uống à?"
"Không khó uống!" Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam nhướng mày: "Không khó uống thì sao sắc mặt giống như đi chịu chết vậy?"
"Đại khái là bắt đầu có phản ứng thai, hơi buồn nôn. Chúng ta có thể thương lượng một chút hay không, đừng ngày nào cũng ăn những món không có gia vị này chứ? Như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến khẩu vị." Tần Tiểu Bắc thử thương lượng.
Bùi Kình Nam nhướng mày: “Bây giờ cô không chỉ ăn cho một người, mà là hai người, phải ăn nhiều. Cô quá gầy, sẽ ảnh hưởng đến phát triển của con tôi."
Tần Tiểu Bắc: "Vậy có thể cho tôi thêm chút gia vị lúc ăn cơm hay không?"
"Ví dụ như?" Bùi Kình Nam nhướng mày cao hơn: “Ớt hoặc là gừng tỏi?"
"Đúng vậy." Tần Tiểu Bắc tán đồng.
Bùi Kình Nam hừ lạnh một tiếng: "Đừng có nằm mơ! Tự cô đi xem sách, nhìn xem phụ nữ có thai có thể ăn những thứ kí©h thí©ɧ như vậy được hay không."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Bùi Kình Nam nhếch môi cười: "Muốn ăn cái gì có thể nói với nhà bếp, chỉ cần chợ rau có bán, cô đều có thể lựa chọn."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Trong lòng cô thầm cắn răng nghiến lợi mắng: Lựa chọn cái em gái anh, cho dù nguyên liệu nấu ăn ngon, không có gia vị thì cũng khó ăn như nhau.
Bùi Kình Nam nhìn dáng vẻ này của Tần Tiểu Bắc, không nhịn được cười: "Mang thai là chuyện vất vả, nhưng tình mẫu tử vĩ đại, nhịn thêm đi, còn có hơn hai trăm ngày nữa là kết thúc!"
Tần Tiểu Bắc: "..."
Bùi Kình Nam nhướng mày cười: "Mấy ngày nữa người nhà họ Bùi đều sẽ trở về, đến lúc đó biểu hiện tốt một chút, đừng làm tôi mất mặt."
"Như thế nào được xem là biểu hiện tốt?" Tần Tiểu Bắc có chút hăng hái hỏi.
"Ngoan như Vũ Vi là được rồi." Bùi Kình Nam nói.
"Biết rồi." Tần Tiểu Bắc đáp.
Trong lòng cô thầm nói.
Hoa sen trắng như thế, cô vĩnh viễn sẽ không trở thành người như thế!