Nhóm dịch: Mèo Đen
Tần Tiểu Bắc hết đường chối cãi, cô cũng không muốn biện hộ. Cô biết rõ, một người nếu đã muốn tìm lỗi, dù bạn có nói nhiều cũng phí công.
Quý Vũ Vi thấy chỗ dựa đến, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Dì, chị Tiểu Bắc không cố ý. Cháu hơi khát, nhờ chị ấy rót cho cháu cốc nước nóng, sau đó chị ấy làm đổ nước nóng, cháu..."
Tư Ái Hoa nghe xong, quả nhiên là Tần Tiểu Bắc, cả người bà càng khó chịu, đôi mắt đỏ hồng trừng mắt với Tần Tiểu Bắc: "Sao loại con gái như cô lòng dạ độc ác như vậy? Vũ Vi mới vừa chịu một đòn vì Kình Nam, cả người toàn vết thương, xương cột sống cũng gãy mất, cô còn muốn tay con bé bị bỏng, tim cô màu đen sao?"
"Mẹ, bôi thuốc cho Vũ Vi trước đi." Bùi Kình Nam thấy bác sĩ Lữ tới, anh cầm lấy hai lọ thuốc bỏng bác sĩ Lữ cầm trong tay, một lọ nhét trong túi quần, một lọ nhét vào trong tay mẹ.
"Mẹ bôi cho Vũ Vi xoa sao." Tư Ái Hoa nhíu mày.
"Tay con thô lắm!" Bùi Kình Nam nói.
Anh hiểu ý mẹ, nhưng anh không muốn.
"Anh Kình Nam..." Quý Vũ Vi lại gọi một tiếng.
Bùi Kình Nam cười một cái với Quý Vũ Vi: "Bôi thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt!"
Nụ cười của anh không đạt đến đáy mắt, còn có vẻ ý vị thâm trường, như đã nhìn rõ tất cả.
Quý Vũ Vi chột dạ, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó cố gắng duy trì bình tĩnh, anh Kình Nam không thể nào thấy được, trước khi cô ta ra tay đã cố ý nhìn về phía cửa rồi, không hề có ai. Anh Kình Nam và dì Tư đều nghe thấy tiếng la của cô ta rồi mới xông tới.
Bùi Kình Nam đột nhiên quắc mắt nhìn về phía Tần Tiểu Bắc, quát: "Đi theo tôi!"
Tần Tiểu Bắc thấy thái độ của Bùi Kình Nam gay gắt, nhíu nhíu mày lại, cô bỗng chốc tức giận, rất muốn gào thét với anh ta một câu, con mẹ nó có phải anh mù hay không?
Nhưng chỉ một nháy mắt, lửa giận của cô lại tan đi. Anh ta không phải là gì của cô, cần gì phải bảo vệ cô? Huống chi, Bạch Liên Hoa diễn tốt như vậy, chính cô cũng suýt thì tin.
Thấy Tần Tiểu Bắc đứng ngây ra đấy, Bùi Kình Nam đưa tay túm cổ tay Tần Tiểu Bắc, kéo cô ra ngoài, âm thanh lạnh lùng: "Đi theo tôi!"
Quý Vũ Vi thấy thái độ của Bùi Kình Nam đối Tần Tiểu Bắc ác liệt như vậy, lập tức yên lòng.
Tư Ái Hoa thấy thái độ của con trai như vậy, cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Tần Tiểu Bắc bị Bùi Kình Nam kéo một đoạn đường, chỉ có thể chạy chậm, hai chiếc lắc bạc trên chân vang lên đinh đinh đang đang.
Ánh mắt Bùi Kình Nam mỉa mai nhìn vào cái lắc trên chân Tần Tiểu Bắc, lạnh lùng chế giễu: "Câm à?"
Tần Tiểu Bắc vẫn không nói lời nào.
Bùi Kình Nam dắt Tần Tiểu Bắc: "Chân giả à? Đi nhanh lên!"
Tần Tiểu Bắc: "..."
Bùi Kình Nam lại quát Tần Tiểu Bắc: "Về sau cách xa Vũ Vi một chút!"
Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt nói: "Là anh bảo tôi đi."
Cô không muốn đi suy đoán Quý Vũ Vi có địa vị như thế nào ở trong lòng Bùi Kình Nam, nhưng cô chỉ trần thuật sự thật!
"Còn dám mạnh miệng!" Bùi Kình Nam giơ tay lên muốn đánh vào gáy Tần Tiểu Bắc, nhìn thấy cô ngẩng mặt lên chờ anh đánh, anh lại buông nắm tay ra.
Anh kéo Tần Tiểu Bắc đến phòng của mình, đạp một phát đóng cửa phòng lại, lấy từ trong túi ra thuốc chữa bỏng, động tác thuần thục xoay mở nắp: "Đưa tay ra!"
Tần Tiểu Bắc giấu tay ra sau lưng.
"Đưa ra!" Bùi Kình Nam nghiêm nghị.
Tần Tiểu Bắc vẫn đứng im.
Bùi Kình Nam đưa tay lấy tay của Tần Tiểu Bắc ra khỏi phía sau, nhìn thấy trên mu bàn tay cô đã có ba cái bọc nước sáng long lanh, con ngươi anh rụt lại, sắc mặt cũng trầm xuống. Đau cũng không la, không lên tiếng, thứ cảm giác này không khiến người ta dễ chịu.
Anh lấy thuốc bỏng ra trong lòng bàn tay xoa xoa, khi chuẩn bị bôi thuốc cho cô, nhìn thấy trên mu bàn tay cô sưng lên toàn mụn nước, không có chỗ xuống tay.
"Mẹ nó!" Anh mắng một tiếng, ra hiệu cho Tần Tiểu Bắc: “Lấy điện thoại ở trong túi quần của tôi ra."
"Làm gì?" Tần Tiểu Bắc nhíu mày.
"Bảo cô lấy điện thoại thì lấy điện thoại đi. Nhanh lên!" Bùi Kình Nam thúc giục.
Tần Tiểu Bắc bất đắc dĩ đưa tay.
Bùi Kình Nam nghiêm nghị: "Tay kia."
Uổng công lúc trước anh còn cảm thấy người phụ nữ này thông minh, cơ trí, bây giờ mới phát hiện, quá ngốc, bảo cầm điện thoại còn giơ tay bị thương ra lấy.
Tần Tiểu Bắc đổi tay khác, lấy điện thoại từ trong túi quần Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam cảm giác được một bàn tay sờ đến bắp đùi của mình, ánh mắt anh đột nhiên biến đổi, vẻ mặt quái dị nhìn Tần Tiểu Bắc.
Ánh mắt đó rất phức tạp! Như mập mờ, như nóng rực, như nghiền ngẫm...