Nhóm dịch: Mèo Đen
Ông cụ Bùi thấy rõ người tới, nhíu mày: "Vũ Vi, cháu làm cái gì vậy?"
Quý Vũ Vi oa một tiếng khóc: "Ông Bùi, ông đừng đánh nữa, sẽ đánh chết anh Kình Nam mất."
Nghe thấy câu anh Kình Nam, cả người Bùi Kình Nam nổi da gà.
Nhìn Quý Vũ Vi ghé vào trong ngực anh, anh đỡ lấy vai của cô ta để cô ta đứng thẳng, giọng nói lộ vẻ quan tâm: "Cô có sao không?"
Quý Vũ Vi đáng thương nhìn Bùi Kình Nam, lắc đầu, vẻ mặt lê hoa đái vũ: "Hu hu, anh Kình Nam, em không sao! Không đau, tuyệt đối không đau. Hu hu!"
"Sao lại không đau? Nếu Kình Nam chịu cú đánh đó, cũng phải nằm trên giường một tuần lễ." sắc mặt ông cụ Bùi cực kém, quát Bùi Kình Nam: “Ôm đi khách phòng, lập tức bảo bác sĩ Lữ xem sao!"
Bùi Kình Nam nhíu mày bế Quý Vũ Vi, hai tay Quý Vũ Vi ôm lấy cổ anh.
Bùi Kình Nam nhìn Tần Tiểu Bắc, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, anh trầm giọng: "Đi cùng đi!"
Trước đó còn cảm thấy cô ta thật thông minh, lúc này ngược lại lại thấy ngu xuẩn, không ở bên cạnh anh, còn ở lại chịu mắng à?
...
Quý Vũ Vi bị thương ở trên lưng, có hai mảnh xương sống bị vỡ, còn có một cây xương sườn cũng bị tổn thương, ít nhất phải nằm trên giường hai mươi ngày, về sau cũng phải chú ý không thể vận động mạnh, phải chăm sóc từ từ.
Tư Ái Hoa nhìn thấy vết máu ứ đọng phía sau lưng Quý Vũ Vi, vẻ mặt đau lòng, rồi lại liếc mắt nhìn Tần Tiểu Bắc một cái.
Bùi Kình Nam chờ bác sĩ Lữ thoa thuốc băng bó kỹ cho Quý Vũ Vi xong, liền kéo Tần Tiểu Bắc rời đi.
Tư Ái Hoa không nhìn nổi: "Kình Nam, Vũ Vi đã như vậy, con ở đây với con bé đi."
Bùi Kình Nam từ chối: "Con còn có chuyện khác, mẹ thu xếp thêm hai người hầu chăm sóc cho Vũ Vi đi."
Tư Ái Hoa còn muốn nói gì nữa, bị ông cụ Bùi nghiêm nghị ngắt lời: "Bùi Kình Nam, cháu nghe rõ ràng cho ông, muốn ly hôn, trừ phi ông chết đi, chuyện do mình làm, con đường tự mình lựa chọn, là máu hay là nước mắt, dù có phải quỳ cũng phải đi tiếp!"
"Cháu biết rồi." Bùi Kình Nam lên tiếng, dắt Tần Tiểu Bắc rời đi.
Anh kéo cô xuống nhà, đi vào căn nhà khác, lên tầng.
Chiếc vòng trên chân Tần Tiểu Bắc cũng vang lên đinh đinh đang đang.
Bùi Kình Nam kéo Tần Tiểu Bắc lên tầng hai, đá văng một cánh cửa, kéo Tần Tiểu Bắc vào, anh đẩy cô một cái, ép cô vào trên cửa, nhìn cô chằm chằm, khóe môi đột nhiên nhếch lên cười lạnh: "Sao đột nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy? Sự thông minh khi trộm đồ lót, quay video đi đâu rồi?"
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc khó hiểu nhìn qua Bùi Kình Nam.
"Tốn bao công sức để gả cho tôi như vậy, bây giờ gả rồi, nói dăm ba câu không xuôi tai liền muốn ly hôn à?" Bùi Kình Nam nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc đột nhiên cười.
Bùi Kình Nam nắm cằm Tần Tiểu Bắc: "Cười cái gì?"
"Anh đốt hết lửa lên người tôi, chẳng phải là chờ tôi nói ly hôn sao? Đã như vậy, không bằng ly hôn sớm một chút, tôi cũng dễ tìm nhà khác mà. Dù sao đối với tôi mà nói, tôi chỉ cần bước vào cửa Bùi gia, dù có ly hôn Bùi gia có thể để cho tôi tay trắng ra đi được sao?" Tần Tiểu Bắc cười nói.
"Cô!" Bùi Kình Nam cắn răng, cúi đầu hung hăng ngậm chặt môi Tần Tiểu Bắc, không chút lưu tình cắn môi cô một cái.
Tìm nhà khác? Anh thật sự muốn cắn chết cô, mặc dù chưa nói tới tình cảm, nhưng đã kết hôn, trước khi anh ngấy, anh có thể cho cô cơ hội tìm nhà khác sao? Đúng là nằm mơ!
Anh hôn môi Tần Tiểu Bắc, khát vọng nguyên thủy của cơ thể điên cuồng la hét trong cơ thể. Anh ép cô vào cửa, hai tay đặt bên hông cô, vuốt ve phần hõm sau lưng cô...
Hai tay Tần Tiểu Bắc ôm cổ Bùi Kình Nam, đáp lại nụ hôn của anh.
Bùi Kình Nam hôn càng thêm cuồng nhiệt.
Tần Tiểu Bắc ôm cổ Bùi Kình Nam, trong đầu lóe lên khuôn mặt từ ái của cha mẹ.
Hai mạng người sống sờ sờ, nói không còn liền không còn.
Đôi mắt cô trầm xuống, dùng sức nhắm mắt lại, để cho mình nhập tâm vào trong nụ hôn này.
Bùi Kình Nam đột nhiên cắn một cái vào môi Tần Tiểu Bắc, buông cô ra, nhìn cô chăm chú, ở trước mặt cô, tay anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
Đôi mắt Tần Tiểu Bắc lóe lên một cái, vẻ mặt cười mập mờ lập tức: "Anh lại quên chuyện tôi mang thai à?"
"A..." Bùi Kình Nam cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi muốn làm gì?"
Anh kéo tay Tần Tiểu Bắc, lấy ra một tuýp thuốc bôi từ trong túi nhét vào tay cô, anh cởϊ áσ sơ mi ra, đi vào trong phòng ngủ: "Bôi thuốc cho tôi!"