Nhóm dịch: Mèo Đen
Quần jean, đồ lót rơi đầy đất, nhìn lộn xộn mà mập mờ.
Người trên giường đang liều chết triền miên.
Hơi thở người đàn ông mang theo hổn hển không bình thường.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi chân trời rạng sáng, rốt cục không khí cũng yên tĩnh trở lại.
Nhiệt độ nóng rực cũng dần hạ xuống.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn.
Tần Tiểu Bắc bỗng chốc mở mắt ra, trong con ngươi lóe lên tia sáng.
Cô đẩy người đàn ông trên giường, người đàn ông không nhúc nhích.
Tần Tiểu Bắc lập tức đứng dậy xuống giường, không để ý cả người đau nhức, mau chóng mặc quần áo tử tế, sau đó ném hết quần áo của người đàn ông vào trong bồn tắm đầy nước, chỉ để lại mỗi đồ lót của người đàn ông.
Cô đứng ở đầu giường, híp nửa con ngươi quan sát người đàn ông này.
Vóc dáng người đàn ông rất đẹp trai, vừa nhìn đã biết là kiểu đẹp trai có thể khiến người ta nhớ kỹ cả đời, ngũ quan như con người tạo ra của anh ta đoan chính mà lập thể.
Điều khiến người ta không thể coi nhẹ nhất khí chất tự phụ của anh ta. Dù là đang say ngủ, sự tự phụ đó vẫn hiển hiện.
Tiểu Bắc nhàn nhạt nhìn người đàn ông, lập tức lấy ra hai trăm tệ ném lên chăn, sau đó cầm một tờ giấy viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó không chần chờ chút nào mang theo đồ lót rời phòng.
Lúc Bùi Kình Nam tỉnh lại, phát hiện người mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong phòng đã không còn bóng dáng người phụ nữ. Đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chặp tấm chăn, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trên khuôn mặt tuấn dật anh tuấn như được phủ một lớp băng.
Trên chăn, ngoại trừ hai trăm tệ ra, còn có một tờ giấy, chữ viết trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, lại kí©h thí©ɧ quanh người Bùi Kình Nam tỏa ra sát khí bừng bừng——
‘Phục vụ không tệ, không cần trả tiền thừa.’
Bùi Kình Nam nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc, anh như thể nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của người phụ nữ xa lạ đó.
Anh châm lửa một điếu thuốc, dùng sức hút, trong phòng lập tức khói mù lượn lờ.
Đáng chết! Đây quả thực là sự vũ nhục quá lớn với anh!
Vừa nghĩ tới trên người trống không, sắc mặt anh càng lạnh lẽo hơn.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, anh chau mày lại.
Anh dùng sức dí tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, vén chăn lên, nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, giật một chiếc áo choàng tắm mau chóng mặc áo, đen mặt cửa kéo ra.
Một nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa, trong tay nhân viên còn bưng một cái khay, trên khay là bát canh tỏa mùi thơm.
Phục vụ lễ phép nói: "Chào tiên sinh, vợ ngài gọi canh bảo tôi mang tới cho ngài. Cũng bảo tôi chuyển lời cho ngài một câu, đêm qua ngài vất vả rồi, mời uống chút canh sâm bồi bổ!"
Nhìn thấy sắc mặt của Bùi Kình Nam không tốt lắm, phục vụ lại bồi thêm một câu: "Vợ của ngài thật quan tâm ngài quá!"
Rầm ——
Bùi Kình Nam đen mặt đóng sầm cửa lại.
"Đáng chết." Chưa từng có người phụ nữ nào có thể chọc tức anh đến thế này.
Không, là trước giờ chưa từng có ai có thể chọc tức anh đến thế này. Động vật cũng không chọc giận anh đến như vậy.
Ở trong quân đội, binh lính dưới tay anh nếu chọc tới anh, anh sẽ huấn luyện đến khi bọn họ không đứng dậy được mới thôi.
Mà những quân khuyển anh huấn luyện, nhìn thấy anh đều sẽ run lên một cái, người phụ nữ này thật lợi hại, vợ cơ à, dám bỏ thuốc cho anh, dám ngủ với anh, còn dám tự xưng là vợ!
Cắn răng, anh gọi điện thoại cho Hoắc Khởi: "Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Tứ ca, mới sáng sớm, ai chọc giận anh vậy?" bên kia truyền đến âm thanh của trưởng cục cảnh sát Hoắc.
"Nghe không hiểu tiếng người à? Con mẹ nó chứ muốn báo cảnh!" Bùi Kình Nam nổi giận.
"Báo báo báo, nói đi, chuyện gì?"
"Điều camera của khách sạn Đế Thánh, ngoài ra bảo người mang cho tôi đồ lót sạch sẽ đến!" Bùi Kình Nam trầm giọng.
Bên kia trong giọng nói của Hoắc Khởi mang theo ý cười trêu chọc, nói đùa: "Tình huống như thế nào vậy? Camera, đồ lót? Anh bị ai ngủ à? Còn không phải cam tâm tình nguyện?"
"Con mẹ nó cậu nói thêm câu nữa thử xem!" Bùi Kình Nam tức giận đến nỗi ném điện thoại ra ngoài.