Chương 2: Người trở về cấp F

Cơ quan Quản lý Thức tỉnh Hàn Quốc.

Choi Soo-young đang lục tung hồ sơ nhận được từ phòng quản lý thông tin, mày của cô cau lại.

“Thưa Sếp, dữ liệu này có đáng tin cậy không vậy?”

“Tất nhiên.”

“Tôi vẫn thấy có điều gì đó không đúng…”

“Hửm? Đó là gì?”

Choi Soo-young cắn môi.

“Tôi có một cảm giác rất đặc biệt.”

“Cảm giác của cô như thế nào?”

“Ánh nhìn của anh ta rất…”

Người quản lý nở nụ cười toe toét.

“Một ánh nhìn? Ừ hứ, Sooyoung à.”

“Không! Ý tôi không phải như vậy…”

“Ồ, vậy ý cô là sao?”

“A, đây rồi.”

Choi Soo-young nhìn vào dữ liệu, ngay lập tức cau mày.

“Cái này đo có chính xác không vậy? Là hạng F sao?”

“Đúng. Một người trở về mang hạng F hiếm hoi.”

Những người mang hạng F có vô cùng ít khả năng có thể sống sót ở không gian khác, nơi mà môi trường khác hoàn toàn so với Trái đất. Với cấp độ này thì cái chết chính là điều khó lòng bàn cãi.

“Thật là một tên may mắn”.

“Hmm. Tôi sẽ mang nó đến cho anh ta.”

“Tự mình mang đến sao? Tại sao?”

“Sao nào? Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Này, có thể cho tôi biết cô định làm gì không?”

Chuyện này rất không bình thường. Quản lý ngẫm nghĩ.

“Thôi, tôi đi đây.”

Sooyoung vớ lấy đống giấy tờ, thân ảnh nhanh chóng biến mất trên hành lang.

Quản lý nhìn theo mà cười toe toét.

“Ái chà chà, ái chà chà.”

Đánh giá thức tỉnh theo năng lượng đo được.

Có lẽ không quan trọng là hạng F hay hạng A.

“Sau tất cả thì thật tốt khi anh ta là một con người”.

Vì anh ta khá đẹp trai.

*

Một ngày đã trôi qua kể từ khi bắt đầu cuộc tư vấn.

Cuộc tư vấn bắt đầu vào buổi chiều rồi đến buổi tối và lại tiếp tục vào buổi sáng của ngày hôm sau.

Trước cửa phòng tư vấn có rất nhiều bát đĩa từ đồ ăn Trung Quốc chất đống.

“Vậy đấy là chuyện diễn ra vào ngày thứ mười hai?”

Kim Jeong-guk nhướng đôi mi như đang sắp sụp xuống của mình.

Ông cần phải ngủ. Đây không phải là một buổi tư vấn nữa.

Đây là sự tra tấn.

Trải qua hàng nghìn ca tư vấn, đây là lần đầu tiên ông bắt gặp một bệnh nhân nói chuyện như thế này.

“Khoan, chờ một chút.”

“Hả? Đã đến giờ ăn rồi sao? Món canh sủi cao hôm qua rất là ngon.”

Kim Jeong-guk lắc đầu.

Đúng là tuổi trẻ, sức chịu đựng cũng thật tốt.

“Hừ, tôi chịu thua.”

“Ông chịu thua cái gì? Tôi thậm chí còn chưa đánh ông.”

“Hì hì, tôi sẽ nghe tiếp câu chuyện của cậu vào lần sau nhé.”

“Tại sao chứ? Tôi vừa mới chỉ kể được một xíu xiu thôi mà.”

Kim Jeong-guk trông thật sự tuyệt vọng và hối hận.

“Tôi cần nghỉ ngơi. Như cậu thấy đấy, tôi cũng có tuổi rồi.”

“Chẳng phải ông còn kém tuổi tôi sao?”

“He he he, nếu những gì cậu nói là sự thật, thì tôi nên gọi cậu là “anh”.”

Nếu như những gì cậu ta kể thì bây giờ cậu ta đã hơn một nghìn tuổi rồi.

Dĩ nhiên, Kim Jeong-guk còn lâu mới tin vào điều đó.

Người đàn ông trước mặt ông ta dường như chỉ mới ngoài 20 tuổi.

“Chú em không tin anh?”

“Không phải là em không tin nhưng sức khỏe em có hạn. Em cần nghỉ ngơi. Hiện giờ những chuyện anh kể em còn không thể tập trung nổi được nữa ấy. Nếu như vậy chẳng phải là quá thiếu tôn trọng người kể chuyện đúng không?”

Người đàn ông gãi cằm và lắc đầu.

“Trông chú có vẻ rất mệt mỏi. Được thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp vào ngày mai.”

Kim Jeong-guk nở một nụ cười miệng kéo ra tận mang tai.

“He he, cảm ơn anh đã thông cảm. Em sẽ thông báo lịch tư vấn tiếp theo cho anh sau.”

“Được thôi. Cứ làm những gì chú thấy thoải mái.”

“Hả?”

“Vì chúng ta là bạn mà.”

Cả hai người đã cùng nhau ăn, cùng chia sẻ những kỷ niệm trong quá khứ.

Cũng giống với những người bạn động vật của mình, hắn ta đã mở lòng hơn với Kim Jeong-guk.

Kim Jeong-guk mỉm cười ấm áp.

Dù sao cách nói chuyện của bệnh nhân như thế nào đi chăng nữa thì việc trò chuyện với chuyên gia tư vấn mà không có bức tường ngăn cách trong tâm trí chính là một dấu hiệu tốt.

“Em sẽ chữa khỏi bệnh cho anh”.

Đây là một ca bệnh rất kỳ lạ.

Được các bác sĩ đánh giá rằng chính bởi căng thẳng tột độ mà một câu chuyện trong tưởng tượng đã bị bệnh nhân tưởng nhầm thành là một trải nghiệm thực tế của bản thân.

Một người bị mắt kẹt trong thế giới tưởng tượng rộng lớn.

“Mỗi người đều có cách nói chuyện riêng của mình. Hẹn gặp anh vào lần sau.”

“Được.”

Khi người đàn ông đóng cửa và rời đi, Kim Jeong-guk thở dài thườn thượt.



“uh-huh, với trí tưởng tượng đó, mình có thể trở thành một nhà văn nổi tiếng.”

Câu chuyện phiêu lưu mà người đàn ông đó kể không chỉ dài mà còn là vô cùng chi tiết.

Ông lắc đầu và nằm xuống ghế sofa.

*

Người đàn ông trở lại phòng bệnh, ngoan ngoãn ngồi đợi cơm trưa bệnh viện mang tới.

“Đó là một cuộc trò chuyện thực sự dài.”

Hắn thật sự cô đơn.

Hắn đã luôn độc thoại một mình trong hàng trăm năm qua.

Giờ đây hắn có cuộc trò chuyện với người khác, thật sự quá là thú vị.

“Mình đang rất hạnh phúc.”

Hàng ngàn năm đã trôi qua. Không, có khi còn lâu hơn thế nhưng có vẻ như ngôn ngữ không có gì thay đổi nhiều.

Và sự phát triển của khoa học cũng thật sự chậm chạp bởi hắn không cảm thấy có sự khác biệt nào so với trong trí nhớ của hắn.

Có vẻ như không khó để làm quen lại.

“Chắc chắn sẽ rất thú vị”.

Đó chính là lý do để trở lại.

Việc tồn tại như một sinh vật văn minh duy nhất ở thế giới kia khiến hắn trở nên cô đơn đến tột cùng. Hắn sống nhưng luôn hoài niệm về nền văn minh nhân loại.

“Mình đã bao nhiêu tuổi rồi nhì?”

Kể từ sau 500 năm hắn đã không đếm nữa nên giờ đây không thể biết chính xác thời gian.

“Chà, cứ cho là một nghìn năm đi. Mình 1001 tuổi.” Hắn đã tự lẩm nhẩm trong đầu.

Bây giờ là năm đầu tiên hắn trở lại Trái đất.

Hắn là một người tới từ quá khứ xa xôi.

Giờ đây, hắn sẽ ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

Choi Soo-young mở cửa phòng bệnh bước vào.

Người đàn ông nghiêng đầu.

“Tóc vàng. Chúng ta quen nhau sao?”

“Tôi đã đưa anh tới đây.”

“Vậy sao?”

“Anh không nhận ra tôi?”

Choi Soo-young dù đến đâu cũng sẽ hết sức nổi bật, không dễ bị lãng quên nhưng đối với tính cách kiêu ngạo của người đàn ông này, cô lại cảm thấy cũng không quá tệ.

Choi Soo-young mím môi và chìa ra một tập tài liệu.

“Cái gì đây?”

“Ký tên đi. Xác nhận anh đồng ý việc điều tra dấu vân tay và đọc thông tin cá nhân. Đồng thời cũng đo luôn năng lượng của anh.”

Choi Soo – young nói trong khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Khi anh bị ngất, tôi đã chủ động kiểm tra mọi thứ và đã có kết quả. Bây giờ anh chỉ cần ký tên vào đây để hợp pháp hóa thủ tục thôi.”

Người đàn ông nhún vai và nắm lấy cây bút.

Đôi mắt của hắn đột nhiên đau nhức.

“Mình đã từng sử dụng nó trước đây.”

Nhớ lại chỉ mới vài ngày trước đây thôi hắn còn phải hì hục cầm đá mà viết lên bề mặt của một tảng đá khác. Một sự xúc động ùa về trong tâm trí hắn.

Hắn liền vẽ một đường bằng bút.

“Không được, phải ký. Tại sao anh lại vẽ chứ? Viết tên của mình đi.”

“Tôi không nhớ.”

“Đùa hả?”

“Tôi là người của ngàn năm về trước. Tôi đã lãng quên rất nhiều thứ.”

Choi Soo – young khịt mũi.

“Ồ vậy anh là người của triều đại Joseon nào? Hay anh còn không phải người Hàn Quốc?”

“Hả?”

Thở dài…

Choi Soo-young sờ trán.

Hiện tại thật khác lúc trước.

Sự xuất hiện của anh ta khi đi qua cánh cổng có phải là ảo ảnh của cô không? Hào quang của kẻ săn mồi đi đâu mất tiêu rồi?

Nếu nói về mặt tích cực, anh ta chỉ là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nhưng ở mặt tiêu cực thì anh ta chính là một thằng điên.

“Vậy chuyện lúc trước thật sự là ảo ảnh sao?”

Ánh mắt tỏa ra khí thế nguy hiểm đã biến mất. Bây giờ nghĩ lại, cô thậm chí còn không chắc về cảm giác lúc đó của mình.

“Park Soo-ho”

“Hả?”

Người đàn ông cầm lấy những tập tài liệu khác mà Choi Soo-young cầm theo.

“Đây là cái gì?”

“Hồ sơ của tôi.”

Soo-ho lật giở từng trang tài liệu.

“Anh có biết chữ không đấy?”

“Thật may là tôi nhớ.”

Trên đầu tờ tài liệu có hình ảnh của hắn cùng thông tin cá nhân như tên, hộ khẩu.

Học bạ từ cấp 1 đến Đại học đã bị cắt bỏ.

“Mất tích vào năm 2015?”

“Đúng rồi. Sau đó anh đã bước ra khỏi cổng và xuất hiện vào ngày hôm qua.”

“Vậy hiện tại là năm 3000?”

“Hả, là năm 2025.”

“Hả?”

Park Soo-ho cố gắng day mạnh hai bên thái dương để xem có phải đây là giấc mơ hay không.

“Anh đã làm gì trong 10 năm qua? À mà không.”

Sooyoung thay đổi câu hỏi. Đó không phải là những gì mà cô muốn biết.

Cái cô muốn biết chính là sức mạnh phi thường tiềm ẩn của người đàn ông này.

Chính là cái cảm giác ớn lạnh đến tận tâm can lúc đó.

“Anh có học được điều gì khác biệt ở đó không? Bất kỳ thứ gì, dù là võ thuật hay phép thuật.”

“Không.”

“Anh chỉ là một người trở về từ ngục tối sao?”

Lại còn là người đạt rank thấp nhất trong số những người trở về. Đột nhiên, một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu cô.



Đã lăn lộn trong hầm ngục tận 10 năm, đáng lẽ anh ta phải ở trên rank F chứ?

“Trước khi anh trở về đã săn được bao nhiêu quái vật vậy, sao chỉ dừng ở rank F? Chẳng lẽ anh chỉ biết chạy trốn chứ không chiến đấu?”

“Quái vật?”

Soo-ho nghiêng đầu.

Hắn không thể hiểu Choi Soo-young đang nói cái gì.

“Anh không biết quái vật?”

Choi Soo-young mở điện thoại và bật lên hình ảnh của những con quái vật.

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng.”

Sooyoung thất vọng thở dài thườn thượt trước phản ứng của Sooho.

“Mình đã nhầm.”

Bằng cách tiêu diệt quái vật, lấy đi năng lượng của chúng, những người thức tỉnh sẽ được tăng cường sức mạnh.

Có vẻ như người đàn ông trước mặt đã thật may mắn rơi vào trong một chiều không gian yên bình không có quái vật, và lại thật may mắn có được một viên đá lửa để trở về Trái đất.

Sự hứng thú nhanh chóng lụi tàn.

“Thôi, hẹn gặp lần sau.”

Sooyoung buông ra lời chào sáo rỗng với suy nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa. Bởi thế giới của cô đang sống hoàn toàn khác với thế giới của những người thức tỉnh rank F.

Sooho bị bỏ lại một mình trong căn phòng, lật từng trang tài liệu mà suy nghĩ.

“Gia đình…”

Hắn đã chấp nhận với việc từ bỏ mọi thứ.

Hắn đã nghĩ rằng ngay cả khi hắn có thể quay trở lại Trái đất thì gia đình hắn cũng sẽ không còn nữa.

Thậm chí hắn còn có những suy nghĩ cực đoan hơn.

Hắn đã lo lắng rằng có khi nào sau khi trở về Trái đất hắn liền sẽ nhận ra loài người đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

“Vậy mà chỉ mới 10 năm. Mới 10 năm thôi.”

Hắn đã được quay trở lại đúng với nền văn minh trước khi hắn biến mất.

Hắn tìm thấy tên của bố và mẹ mình trong hồ sơ. Nhưng thật tuyệt vọng.

“Đã chết…”

Niềm hy vọng vừa bừng lên như ngọn lửa đã nhanh chóng biến thành tro tàn.

Thế nhưng, ánh mắt hắn dừng lại ở một dòng.

“Park Jun-ho…”

Em trai hắn còn sống.

Làm thế nào để có thể tìm thấy em trai đây?

Thật sự khó khăn.

Ở thế giới hoang dã kia, hắn có thể là chúa tể muôn thú nhưng tại xã hội văn minh này, hắn chỉ như một kẻ lạc loài không hơn không kém.

Cầm hồ sơ trong tay, Soo-ho nghĩ về người bạn đầu tiên trên Trái đất từ khi trở về của mình.

*

“Này bệnh nhân. Anh không thể tự ý vào đây được.”

Hắn bỏ qua lời của nữ ý tá mà mở cửa tiến vào.

Sooho gọi người bạn của mình đang nằm trên ghế Sofa.

“Kim Jeong-guk.”

“Bệnh nhân! Cẩn thận trong lời nói. Sao anh có thể gọi giáo sư như vậy?” Nữ y tá hết sức tức giận.

Giáo sư Kim Jeong-guk tỉnh dậy bởi tiếng ồn, lắc lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi giáo sư. Tôi sẽ gọi bảo vệ và có biện pháp xử lý ngay.”

Sooho ngăn nữ y tá lại và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Kim Jeong-guk.

“Tôi cần giúp đỡ.”

Kim Jeong-guk xua xua tay về phía nữ y tá.

“Cô cứ đi đi.”

Ngước nhìn lên đồng hồ, vậy là ông đã ngủ được khoảng 30 phút.

Sự mệt mỏi đã tan biến đi đôi chút dù cho đó chỉ là một giấc ngủ ngắn.

“Cậu cần giúp gì?”

Sooho lật lại hồ sơ nhàu nát của mình.

“Tôi tưởng mình biến mất một nghìn năm nhưng thực tế lại mới chỉ có 10 năm.”

Kim Jeong-guk cúi đầu xem hồ sơ, gật gật đầu.

Có vẻ như bệnh nhân đang bối rối trước hiện thực.

“Cậu hãy cứ bình tĩnh đã.”

“Có vẻ tôi đã hơi vội vàng.” Sooho nhẹ nhàng thừa nhận lời nói của Kim Jeong-guk khiến ông vô cùng ngạc nhiên.

Ánh mắt của Kim Jeong-guk liền trở nên kỳ lạ khi nhận ra chỉ trong một ngày, việc điều trị đã có tiến bộ đáng kể.

Bây giờ, tất cả những gì Kim Soo-ho cần làm là bước ra khỏi thế giới ảo tưởng mà bản thân vẽ nên…

“Thật khó hiểu, nhưng những gì cậu trải qua…”

“Chuyện đó để sau đi. Nếu ông thích nghe, lần sau tôi sẽ kể cho.”

“Hả?”

“Em trai tôi còn sống. Làm sao để tôi tìm được nó?”

“À, bệnh viện sẽ gọi điện thoại cho gia đình của cậu. Vậy cậu có thể trở về được rồi chứ?”

Kim Jeong-guk cười cười không hề có chút nào lo lắng.

Thấy vậy, nét khẩn trương trên gương mặt của Sooho cũng biến mất.

“Thật xin lỗi, tôi đã quá thô lỗ khi làm phiền giờ nghỉ của ông.”

Cho dù họ có thân thiết đến đâu, việc tự tiện bước vào lãnh thổ của ai đó khi không được phép là một điều cực vô lễ.

Nếu ông ấy cũng hung dữ giống như các loài động vật ở thế giới hoang dã kia thì sớm đã đòi đấu tay đôi với hắn rồi.

“Hì hì, không sao. Cậu hãy bình tĩnh lại và trở về nghỉ ngơi đi.”

“Ông đúng là một người tốt.”

Kim Jeong-guk bật cười trước lời khen thẳng thắn của Sooho. Là một nhà tâm lý học, còn gì tuyệt vời hơn khi được bệnh nhân của mình tin tưởng.

Sooho quay trở lại phòng bệnh và kiên nhẫn chờ đợi.

Một ngày sau, nữ y tá mang đến tin tức của em trai hắn.

“Tôi không thể liên lạc với em trai của anh.”

“Ý cô là sao?”

“Theo nghĩa đen. Cậu ta không nghe điện thoại. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, vì vậy hãy kiên nhẫn và chờ thêm chút.”

Sooho đã chờ.

Chờ thêm một ngày nữa, Sooho mới rời khỏi phòng bệnh.