Chương 60: Đánh Dấu Lãnh Thổ (2)

Seoul Station Druid tập 60

Đánh dấu lãnh thổ (2)

Tôi đang ở đâu?

Tôi là ai?

Tại sao tên khốn thấp hèn đó không lo lắng chút nào mà muốn thắng cả tôi?

Kwak kwok!

"Ồ!"

Lee Sung-Woo vội vàng mở tấm chắn, nhưng lại bị một lực cực lớn đẩy lùi.

Điều làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta là Park Su-ho thậm chí không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào là sử dụng các kỹ năng của mình. Chỉ với một cú đấm đơn giản, chiếc khiên đã bị phá vỡ và bị đẩy lùi.

"Chờ một chút!"

Anh ta vội vàng giơ hai tay lên và tỏ ra không có ý định tấn công, nhưng Su-ho không phải là đối thủ thích giao tiếp.

"Ồ, nói xem nào."

Quang!

Đá gia cố trong sân vận động vỡ tan tành bởi những cú đấm dữ dội đập xuống.

Thời gian hồi chiêu của “ Chớp Mắt” đã trở lại, vì vậy Lee Sung-Woo đã tránh được nó, nếu không thì đó sẽ là một thảm họa.

"Đồ khốn nạn. Nói chuyện đi!"

"Cứ nói xem nào."

Whoop!

Chết tiệt, cái tên điên.

Lee Sung-Woo vừa tránh khỏi lòng bàn tay định túm lấy cổ áo, áp lực gió đã thổi bay tóc anh ta.

"Fuck, ngươi phải dừng lại!"

Suho đứng sừng sững.

"Anh chàng vui tính. Tốt thôi?"

Su-ho nhẹ nhàng gật đầu.

Đã lâu rồi cậu ấy không gặp một đối thủ thú vị như vầy.

Anh ta nói anh ta là một nhà vô địch, anh ta khác với những người đó. Về mặt thể chất, anh ta ở cấp độ của một vị Vua Orc, và anh ta tấn công bất thường bằng cách sử dụng nhiều phép thuật khác nhau, vì vậy có nhiều hương vị khác nhau.

Kể từ khi trở lại Trái đất, Su-ho chỉ bắt quái vật. Chiến đấu với người khác chỉ có cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Choi Soo-Young.

Để không để lại bất kì sự hối tiếc nào khi đang chiến đấu, Su-ho đã cho Lee Sung-Woo thời gian.

"Hãy nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta lại chiến đấu tiếp."

"Khốn kiếp! mẹ kiếp!"

Park Su-ho bị ấn tượng mạnh với sự lạm dụng ngôn ngữ của Lee Sung-Woo.

"Anh định làm gì nữa à?"

"Đây chỉ là nhất thời thôi, đồ khốn nạn!!"

Lee Sung-Woo thở gấp, hít không đủ oxy và chờ năng lượng hồi phục.

Kỹ năng tiêu hao năng lượng.

Bạn có thể gọi nó là một sự chuyển đổi của năng lượng thứ nguyên tích lũy trong cơ thể của bạn, hoặc bạn có thể gọi nó là ma thuật.

Năng lượng này, nó khác với sức chịu đựng, được phục hồi một cách tự nhiên, nhưng thời gian có thể được rút ngắn.

Uống một lọ thuốc, mặc một vật phẩm giúp rút ngắn thời gian hồi phục hoặc nhận trợ giúp từ một kỹ năng.

"Phù."

Lee Sung-Woo hít một hơi thật sâu và nhìn Park Su-ho.

"Thân phận thật sự của ngươi là gì?"

thắc mắc.

Anh ta đó đã quay lại với loại thông tin gì, và anh ta sử dụng những vật phẩm hay kỹ năng nào?

có điều gì đó mà tôi không biết

"Nếu tôi có thể biến nó thành của mình……."

Có mất cũng không sao cả

Chỉ cần quay lại và sửa chữa nó.

Tôi phải lấy được nó trước khi anh ta có được nó.

"Tôi? Park Su-ho."

"Shit! Ta không hỏi tên của ngươi!"

Nếu hắn ta không biết bất cứ điều gì khác, chỉ riêng kỹ năng khıêυ khí©h của tên khốn đó cũng đã ở mức tối đa. Mỗi lời hắn ta nói đều khiến tôi muốn gϊếŧ người.

Lee Sung-Woo lấy lại lí trí khi nhìn thấy Su-ho đang xao động.

"Huh, đợi đã. Tôi xin lỗi. Chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện."

"Tốt. Thay vào đó, hãy nói cho tôi một điều. Hòn Đá Hồi Quy là gì?"

"Ngươi thực sự không biết điều đó?"

Tên khốn Hồi Quy còn không biết sao?

Biểu cảm của Lee Sung-woo thay đổi một cách kỳ lạ.

"Ngươi không phải là Người Hồi Quy sao?"

"Không phải."

"Chết tiệt! Điều đó không thể nào. Vậy làm thế nào mà người lại mạnh mẽ như vậy?"

"Anh thật vui tính."

Park Su-ho bật cười.

Anh ta nói tiếng Hàn, nhưng trọng tâm của cuộc trò chuyện lại khác lạ.

"Tốt. Ta đã quá hào phóng, ta sẽ hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời."

"Nếu tôi không thích thì sao?"

"Tốt hơn là ngươi nên lựa chọn đúng."

Lee Sung-Woo bật cười.

"Ngươi không nên cho ta thời gian."

Tên khốn ngu ngốc.

Ngươi phải biết rằng ta là người đàn ông mạnh nhất trên thế giới.

Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng.

Có phải Ngươi đang bất cẩn không?

Không quan trọng, bây giờ tôi sẽ gϊếŧ anh ta cho dù anh ta có phải là một kẻ Hồi Quy hay không.

“Ta sẽ cho ngươi thấy Đại Chiêu là như thế nào.”

Lee Sung-Woo chưa bao giờ sử dụng kĩ năng này trước đây.

Năng lượng xanh dương tập trung quanh cơ thể Lee Sung-Woo.

"grrrrr"

Anh ta cười toe toét khi rêи ɾỉ vì đau.

Anh ta như đang được tiếp thêm sức mạnh. Sức mạnh đang gia tăng nhanh chóng.

Nó không phải là cảm giác.

Cơ bắp của anh ta phồng lên và anh ta cao hơn, và một chiếc sừng nhô ra trên trán.

Ngón tay anh ta dài hơn một chút, và cái đuôi nhọn hoắt đang luồn lách trong quần anh ta nhô ra khỏi quần.

Chúng trông tương tự như Mamon, nhưng da của anh ta không chuyển sang màu xanh như đặc trưng của chúng.

Lee Sung-Woo, một Người Khứ Hồi từ hành tinh của tộc MaMon.

Anh ta đã trải qua bao nhiêu lần Hồi Quy để cướp đi tinh hoa sức mạnh của người Mamon?

Sau tất cả những khó khăn đó, cuối cùng, anh ta đã có được một cơ thể sở hữu lý trí của con người, nhưng sức ạnh lại vượt qua con người.

Một trong những bí mật của anh ta là "Hậu duệ của Mamon".

"Ngươi đã phạm sai lầm."

"Oa, anh cũng biết biến hình."

"Ngươi càng nói càng khó nghe, đồ khốn nạn."



Cơn giận chưa kịp nguôi ngoai thì Park Su-ho, người không hề tỏ ra nghiêm trọng chút nào, đã lao lên. Vì tên khốn đó mà cuộc đời này bị hủy hoại.

"Không thành vấn đề. Ở kiếp sau, ta sẽ đập tan hết căn cơ của ngươi, ăn sạch sẽ."

Bây giờ là giai đoạn thứ 8 của cuộc đời này. Nếu cuộc đời này không hiệu quả, tôi có thể làm điều đó trong lần hồi quy tiếp theo.

“Tôi sẽ không từ bỏ.”

Tôi không phải là vị cứu tinh của nhân loại, pháo đài cuối cùng, và là niềm hy vọng của thế giới sao?

“Tôi không bao giờ sụp đổ.”

Tôi sẽ thử lại

Khi đó, toàn bộ sức mạnh hiện tại của Park Su-ho sẽ là của riêng tôi.

"Whoop”

Kĩ năng “ Hậu duệ của Mamon “ biến Lee Sung-Woo thành một vũ khí hình người. Một kiếm sĩ ma thuật với ngọn lửa lộng lẫy trở thành một chiến binh có cơ thể chính là vũ khí.

Bang Bang!

Những nắm đấm cứng làm vỡ đá.

Kuah!

Một cú đá mạnh cũng làm vỡ đầu rồng.

"Kuaak!"

Còn hơi thở của ngọn lửa thoát ra từ miệng của anh ta thì sao?

Đây là sự tiến hóa của con người.

Suỵt!

Chiếc đuôi nhọn của anh ta, giống như một sinh vật sống, tìm kiếm cơ hội và tìm kiếm những kẽ hở của kẻ thù.

cơ thể hoàn hảo.

cân bằng hoàn hảo.

Sự thức tỉnh hoàn hảo!

Nhân tiện… … .

"Đồ khốn nạn!"

Tại sao tên khốn này lại có thể ngăn chặn tất cả những thứ này?

Làm sao một người đàn ông có thân hình như con người lại có thể ngăn được những cú đấm và những cú đá của tôi?

Cái gì mà ánh mắt đuổi theo cái đuôi nhanh hơn hết, và sức mạnh của bàn tay có thể tóm lấy nó …….

"Bắt được rồi."

Whoop!

Thế giới quay tròn

Tôi nghĩ rằng tôi đã trải qua một cái gì đó như thế này trước đây?

Bang, quaang, bang!

Tôi bị đánh đập dã man, tàn tạ.

"Đồ khốn nạn! Bỏ cái đuôi ra!"

Cái mông tôi bỏng rát.

Có vẻ như cái đuôi, nó sẽ bị cắt mất.

Sẽ chỉ còn lại hai cái bờ mông ( ha ha :????)

Whoop!

Lee Sung-Woo nằm trên mặt đất và nhìn lên bầu trời.

Những tia nắng chói chang của mặt trời lóe sáng..

Whoop!

Khuôn mặt của Park Su-ho, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Lee Sung-Woo, anh ta vô cùng kinh hãi.

"Thằng khốn, ngươi đang cười."

Bùm!

"Trang bị đầy đủ!"

Suho cười nhẹ. Cậu ấy đã đươc đào tạo về lý thuyết chiến đấu ngắn gọn từ Dong-Su. Tuy Su-ho không để ý lắm, nhưng cậu ấy nhớ tất cả.

Đây là trạng thái bật hết hỏa lực!

"Gorak!"

Lee Sung-Woo rên lên một tiếng.

Chết tiệt! hắn sử dụng đầu gối sau khi la lên ?

Không còn thời gian để rêи ɾỉ vì đau bụng.

Bang, quaang!

Khi anh ta leo lên, Suho phe phẩy nắm tay mình khıêυ khí©h.

"Búa!"

Đồ chó!

tên khốn tàn nhẫn!

Không ai nghĩ rằng tôi sẽ thua. Tôi là một Người Khứ Hồi!

"Tôi xin lỗi!

awww!

Lee Sung-Woo bùng nổ tất cả năng lượng còn lại trong cơ thể.

“Vụ nổ lớn!”

Anh ta mở ra bí mật thứ hai mà anh ta chuẩn bị để gϊếŧ Chúa tể Cóc trong hầm ngục cấp 8 tồi tệ nhất.

Đó là một cuộc tấn công tự sát, nhưng nó không thực sự gϊếŧ chết anh ta.

Anh ta chỉ vĩnh viễn mất đi một số năng lượng thứ nguyên mà anh ta đã tích lũy. Và nếu không may, anh ta sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức trong một khoảng thời gian.

"Chà, chà."

Lee Sung-Woo hít một hơi thật sâu.

Đầu anh ta quay cuồng và những ngón tay run rẩy.

Anh tacảm thấy như vừa ăn một nắm sô cô la.

“Chết tiệt, tôi đã chịu đựng 500 năm."

Đều là người hồi quy.

Nó giống nhau ở chỗ nào?

"Thật tuyệt."

Lee Sung-Woo hầu như không thể nâng thân thể của mình lên.

"Aiiiii."

Chỉ cần một cái chạm tay nhẹ nhất cảm thấy đau đớn bao nhiêu thì khuôn mặt của anh ta đã bị dập nát bấy nhiêu.

Kĩ Năng “ Hậu Duệ MaMon” đã hết giờ và trở lại hình dạng như ban đầu.

"Đồ khốn kiếp."

Lee Sung-Woo có thể cảm thấy khuôn mặt nhức nhối.

Chấn thương đôi khi có thể được phục hồi nhanh chóng bằng phép thuật chữa lành. Vấn đề thực sự là năng lượng thứ nguyên bị phá hủy bởi vụ nổ.

Lee Sung-Woo đã mất vài tháng kinh nghiệm, sau vụ nổ lớn này.

"Huh."

Anh ta cười vô nghĩa.

Lee Sung-Woo đã phải sử dụng những kỹ năng mà anh ta đã chuẩn bị cho các BOSS hầm ngục lên người Su-ho.

Nếu có một điều đáng thất vọng, đó là nguồn sức mạnh của Su-ho đã không được tiết lộ.

Tôi cần biết điểm mấu chốt của tên Su-ho này, nhưng tôi không thu được gì từ việc này. Đầu tiên, tôi cần lấy thông tin về anh ta trong lần hồi quy tiếp theo, và sau đó cướp hết tất cả của anh ta trong hồi quy tiếp theo.

"Oa, suýt chết?"

"…!?"

Lee Sung-Woo đông cứng người hoảng hốt.

Cảm giác lạnh sống lưng.



"Anh còn có thể làm gì khác không?"

"… … điên rồ."

Nhìn lại, có một Suho tả tơi đang đứng đó.

Không, chỉ có bộ quần áo rách nát.

Làn da nhợt nhạt vì bụi và những vết loang lổ ,nhưng không có một vết xước nào trên đó.

"Không có gì tuyệt hơn sao?"

“…….”

Lee Sung-Woo gần như không cử động được cơ thể đang căng cứng vì căng thẳng và vội vàng lấy thuốc tiên ra khỏi không gian con. Bây giờ anh ta định sử dụng thứ vừa có đươc ở một nơi như thế này.

Lee Sung-Woo chỉ biết có hai tuyến đường sẽ tìm được nó trong tương lai ...….

Nhưng, bây giờ điều đó không phải là diều nên quan tâm.

Dù sao thì chúng cũng sẽ biến mất khi anh ta Hồi Quy.

Ực!

Khi ánh sáng xoay chuyển, khuôn mặt lộn xộn của Lee Sung-Woo trở lại bình thường. Năng lượng đã bị tiêu hao cũng đã tràn đầy.

Không có cách nào để khôi phục lại kinh nghiệm đã mất, nhưng anh ta vẫn ở tình trạng tốt nhất.

"Wow, tôi cũng có một thứ tương tự."

Pa pa Pat!

Khi Su-ho dang tay ra, những Tinh Linh Rừng Thẳm bay lên từ các khu rừng xung quanh Tokyo tụ họp lại.

Pa pa Pat!

Thật ngoạn mục khi chứng kiến những con đom đóm xanh bay và chạy về phía con người. Khi các tinh linh được hấp thụ, tất cả ma thuật đã tiêu hao được phục hồi.

Lee Sung-Woo không thể tin vào ánh mặt của mình.

"Cái này là cái gì vậy?"

"Đó là một kỹ năng."

Đến cấp 40. Một kỹ năng đã được mở khóa khi Su-ho trở thành hạng B.

“ Sự Chúc Phúc Của Khu Rừng”

Lee Sung-Woo hét lên trong tức giận.

"Chết tiệt! Điều này thật vô lý!"

kỹ năng? chỉ là kỹ năng?

Một kỹ năng ngang cấp với thuốc tiên?

"Ngươi thật sự là ai?"

"Park Su-ho."

Đồ chó.

Nếu tôi không gϊếŧ được tên khốn này, tôi không phải là con người!

Tôi không quan tâm nếu phần dưới của tôi bị xé toạc ra.

Nhất định phải gϊếŧ tên khốn này

"Ta không hỏi tên ngươi, đồ khốn kiếp!"

Không thành vấn đề nếu tôi sử dụng tất cả vốn liếng của mình.

Tên khốn này phải chết ngày hôm nay.

papa Pat!

Sự tự tin tràn đầy khi cơ thể được biến thành "Hậu Duệ của MaMon ". Nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Một kỹ năng vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu vì những rủi ro của nó.

"Cơn thịnh nộ của Chúa."

Đó là một kỹ năng tăng cường.

Một phép thuật vượt quá giới hạn và phép thuật dạng quả cầu lửa có thể được sử dụng bằng cách phun ra.

Ma lực gần như vô hạn, sức mạnh gia tăng điên cuồng!

Kỹ năng tăng cường chưa từng có này được chồng lên “Hậu Duệ của MaMon”.

Một cơ thể cấp SS có thể chịu được sự cường hóa cả về vật lý và phép thuật?

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!"

Có một cỗ áp lực như muốn xé nát cơ thể Lee Sung-Woo.

Nó giống như đặt bộ não của bạn vào một máy làm bánh mì và hấp nó.

"aaaaaa!"

Sau tiếng hét khó tin được phát ra từ miệng một con người, Lee Sung-Woo hít một hơi thật sâu.

"phù phù."

Sức mạnh tràn ra

Anh ta cảm thấy mình sẽ không thua bất cứ ai.

Anh ta cảm thấy mình có thể phá hủy mọi thứ.

Pa pa.

Khi Lee Sung-Woo mở mắt, ánh sáng trong mắt anh ta bắn ra ngoài.

"Đôi mắt của anh hơi giống đèn pha ô tô thì phải?"

Tên khốn chết tiệt lại chế nhạo tôi.

Thật là buồn cười.

"Fufufufu, ta sẽ cướp đi tất cả gốc gác của ngươi."

Nếu hắn ta muốn sống, hắn ta sẽ phải thể hiện mọi thứ.

"Tôi cũng học được một thứ mới, một kỹ năng gọi là "Bắt Chước". Anh có một kỹ năng tốt để thử nghiệm."

Su-ho thực sự rất thích nó.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gặp một người mà cậu ấy có thể chiến đấu bằng tất cả những gì mình có. Tất nhiên, nếu so với trạng thái cơ thể của Su-ho trước khi cậu ấy trở về nhà thì không đáng nhắc tới.

"Kukukuk, chỉ cần nghe tên thôi đã thấy nó là một kỹ năng không đáng để nhắc đến."

"Bắt Chước"!

Trước mặt ngươi, ai là người đã thành công trong việc chồng chéo "Hậu Duệ MaMon" và "Cơn Thịnh Nộ Của Chúa"?

Trong khi Lee Sung-Woo cười.

Papa Papa.

Cơ thể của Suho được bao phủ bởi bộ lông màu nâu.

Cậu ấy ngày càng lớn hơn và cơ thể cũng dày lên.

Một cái mõm dài nhô ra, đôi tai nhỏ nhắn, lòng bàn tay xấu xí và móng vuốt xấu xí.

"Gấu?"

"Wow, không phải rất ngầu sao?"

Nó không phải dạng nửa người nửa thú.

Suho đã biến thân hoàn toàn thành một chú gấu, mỉm cười. Không, tôi nghĩ là con gấu đang nói.

Tuy nhiên, hình dáng đó vẫn có vẻ vụng về với Lee Sung-Woo.

Đó là một khả năng tiềm lực vô hạn

"Được rồi. Hãy gọi nó là Hậu Duệ Của Chúa. Điều đó thật tuyệt."

Su-ho quyết định đặt tên cho kỹ năng mới vừa được tổng hợp.

Đúng, nó giống như là một vị thần.

“Ngươi phải cố gắng hết sức…….”

Sự khıêυ khí©h nhàn nhã của Lee Sung-Woo đã phải dừng lại trước sự tấn công của một con gấu lớn đang lao đến trên đường đi.

Bang Bang!

“tại sao?”

Tại sao đầu tôi quay cuồng, bầu trời quay cuồng, và sàn nhà cũng như vậy?

Kỹ năng có gì không đúng sao?

Con gấu điên này làm sao vậy?

Bang, bang, bang!