Chương 49: Hiệp Sĩ Rồng (2)

Seoul Station Druid tập 49

Hiệp sĩ rồng (2)

Chiếc xe máy đi ngang qua khu đất hoang rồi đến một ngôi làng nhỏ hoang tàn. Trên nóc của tòa nhà còn tương đối nguyên vẹn, có một số lính canh gác có súng.

Khi thấy Suho chạy theo phía sau chiếc xe máy, họ lo lắng có phải hai người bị truy đuổi, Kim Cheol-ryeong ngồi trên ghế phụ vẫy tay ra hiệu cho Su-ho giảm tốc độ.

Boo woo woo.

Khi chiếc xe máy đi vào làng dừng lại, ba người đàn ông có vũ trang bước ra. Họ có bộ ria mép rậm rạp, và mặc áo sơ mi.

"Mọi người đi đâu hết rồi?"

"Chú Jong-sung!"

"Tôi đang hỏi. Jong-Myung, anh ấy đi đâu rồi?"

Lim Jong-Myung là anh trai của Jong-Sung và là thủ lĩnh của nhóm này.

Jong-sung muốn đi tìm anh trai mình vì anh ta cũng là người thức tỉnh siêu năng lực, để Su-ho không có ý nghĩ gì khác.

"Anh ấy đã đi cứu Hee-Yeon."

"Anh nói cái gì? Nói chi tiết cho tôi biết."

“Có một con quái vật có cánh xuất hiện…….”

Khi những người phụ nữ đang đào thảo mộc ở những cánh đồng xung quanh thì một con thú có cánh xuất hiện và chộp lấy Hee-Yeon.

Bốn Người Thức Tỉnh, trong đó có Jong-Myung đã đuổi theo để giải cứu cô ấy.

"Họ đi đâu rồi? Nói mau."

"Hãy bình tĩnh. Chúng ta đi theo thì có thể làm gì? Hãy tin tưởng vào thủ lĩnh và chờ đợi."

"Đúng vậy. Bình tĩnh đừngkích động."

Lý do khiến Lim Jong-Sung đỏ mắt là vì Hee-yeon là con gái của ông.

"Làm sao tôi có thể chôn chân ở đây và chờ đợi! Nói cho tôi! Họ đã đi đâu rồi?"

Một thanh niên miễn cưỡng chỉ về phía ngọn núi.

"Nó nắm lấy cô ấy và bay về phía đó."

Đó là một ngọn núi cao và hiểm trở.

Ngay cả việc leo núi cũng có vẻ khó khăn chứ chưa nói đến việc tìm người, Jong-sung đã vội cầm súng và nổ máy xe máy trở lại.

Boo woo woo!

"Ajay! Anh định làm gì?"

Những người trẻ tuổi muốn ngăn anh ta lại, nhưng Lim Jong-Sung đã đi quá xa.

"Ừm, ừm."

Vì bầu không khí, Suho lặng lẽ bỏ con trâu xuống và đứng đó.

Su-ho không thể lấy điện thoại di động của mình ra, vì vậy cậu ấy đứng và nhìn quanh làng, những cặp mắt đang nhìn Su-ho từ những nơi ẩn dấu chỗ này chỗ kia.

Một số ngoài hai mươi, nhưng một số trông già như bà Lee Sook-Ja, còn những người khác là những phụ nữ trẻ đang ôm con nhỏ.

Những người có thể chiến đấu chỉ có bốn người đàn ông trẻ tuổi và Kim Cheol-ryeong đang đứng trước mặt họ.

Kim Cheol-ryeong vẫn còn là một đứa trẻ theo tiêu chuẩn của Su-ho.

"anh trai! Xin hãy giúp đỡ."

Kim Cheol-ryeong bất ngờ quỳ xuống trước mặt Suho.

Suho dù từ trên trời rơi xuống vẫn ổn, và anh ấy vẫn chạy theo xe máy trong khi đang vác một con trâu. Anh ấy có vẻ mạnh hơn nhiều Jong-Myung.

"Hee-yeon, xin hãy cứu cô ấy. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn."

"Ừm, vậy sao. Được rồi."

Tôi chỉ muốn mượn điện thoại thôi.

Huýttttttt!

Khi tiếng huýt sáo của Suho vang lên, con đại bàng vốn đang bay lượn trên bầu trời, nhanh chóng lao xuống sau khi đã hồi phục sức khỏe.

Khi Suho nhảy về phía con đại bàng lao xuống, cả hai chìm trong ánh sáng màu nâu và hòa vào nhau.

Paah! Pot!!

Khi Suho đập cánh một cách mạnh mẽ với đôi cánh khổng lồ trên lưng, cơ thể cậu ấy bay lên cao và phi về phía ngọn núi.

"Ồ!"

"Chul-ryeong! Vị thánh đó là ai?"

"Anh hai, anh có thấy không?"

Đôi mắt của Cheol-ryeong lấp lánh giữa những chàng trai trẻ đang tò mò nhìn mình. Mong đợi và ngưỡng mộ…… Đó là một khuôn mặt đầy hi vọng.

*

"Ngăn cản nó!"

Whoop!

"Nôn ra!"

"Minsu! Không thể làm được! Đừng lại gần nó."

Bốn người thức tỉnh, bao gồm cả Jong-Myung.

Trên thực tế, anh ấy là chiến binh và niềm hy vọng duy nhất còn lại trong làng.

Anh ấy đã ra ngoài để cứu Hee-yeon, cháu gái của anh ấy, nhưng anh ấy không thể leo núi và bị mắc kẹt ở lối vào.

"Hãy kiểm soát tâm trí của anh”

Trước đây, những ngọn núi sâu rất nguy hiểm vì thú dữ, nhưng sau trận Đại Biến Động, mức độ đó đã tăng lên.

"Awww!"

Con gấu khổng lồ, cao khoảng 4m, đang nổi giận.

Nó cai trị ngọn núi như một vị vua, nơi này là lãnh địa của nó, nhưng nó bị đẩy ra bởi một con quái vật có cánh đột nhiên xuất hiện chiếm lấy lãnh địa của nó.

Khi nó bị đẩy xuống núi, bị đẩy ra khỏi cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, bốn con người xuất hiện và tấn công nó, và cơn giận dữ của nó bùng nổ.

"Kun!"

Nếu nó ăn 4 người này, có lẽ nó sẽ nguôi giận một chút.

"Thủ Lĩnh, anh định làm gì?"

"Đừng hấp tấp!"

" Cứ thế này Hee-Yeon sẽ bị ăn thịt mất!"

Bất chấp sự thúc giục của đội ngũ, Jong-Myung vẫn thận trọng.

"Đã quá muộn."

Con thú có cánh đã bay đi. Chắc hẳn có một cái tổ ở đâu đó trên ngọn núi này, và nó chắc đã đến rồi. Nó đi bắt những đứa bé và ăn thịt chúng, nhưng chân tôi đã quá mỏi, mặc dù có cố gắng tìm kiếm, tôi cũng không thể tìm thấy xác của cô bé.

“ Chúng ta không thể chịu thêm tổn thất nữa.”



Trong suốt một khoảng thời gian, rất nhiều đàn ông trong làng đã chết và chết đi.

Bốn người thức tỉnh này là bốn người duy nhất còn sống sót.

Bất kỳ một sự tổn thất nào nữa cũng sẽ khiến tất cả những người dân làng mà họ bảo vệ gặp rủi ro.

Lo lắng cho sự sống còn của cháu gái mình và sự an toàn trong tương lai của cộng đồng đã làm chậm phán đoán của anh ta.

"kung!"

"Minsu!"

Con gấu khổng lồ không có lý do gì để chờ đợi hay quan tâm đến tình trạng của con người. Mỗi khi cánh tay khổng lồ của nó di chuyển, cây cối xung quanh bị nghiền nát và gãy đổ, và một người đã bị đánh trúng.

Cho đến khi 3 người đã bị thương nằm xuống, con gấu vẫn còn nguyên vẹn.

Quang!

"Chur!"

Con gấu khổng lồ lăn vài vòng khi trúng một cú đá từ trên trời rơi xuống.

"Ai, nằm xuống."

"Uh, tôi đến theo yêu cầu của Cheol-ryeong. Hee-Yeon đang ở đâu?"

"Chúng tôi vẫn chưa tìm được!"

"Ừm, tôi sẽ đi tìm cô ấy, các anh có thể rút lui được rồi”

Gừ gừ.

Con gấu khổng lồ, lắc đầu dữ dội, đứng dậy và gầm lên giận dữ với con người đã tấn công nó.

Whoops!

Nắm đấm của Su-ho đập vào bụng của con gấu làm nó lăn lộn.

"Này, mày có cái lưng đẹp đấy."

Su-ho quan sát con gấu, gật gù thích thú.

"Mở mắt ra đi. Đi với tao. Hiểu không?"

"Coo."

Con gấu khổng lồ giao tiếp bằng mắt với Suho quay đầu lại.

Đó là một tình huống khốn khổ khi bị đuổi ra khỏi lãnh địa bởi những con thú có cánh, nhưng sớm hay muộn, nó sẽ có thêm sức mạnh để lấy lại lãnh địa. Tuy nhiên, con người trước mặt nó, nó không thể làm gì để phản kháng.

Con gấu run rẩy cúi đầu.

" ILGOM."

Sức mạnh chiến đấu 872

Một con gấu khổng lồ thống trị như một vị vua của ngọn núi.

Nó bị đẩy ra khỏi lãnh thổ sau cuộc chiến với con Thằn Lắn Bay, và lòng kiêu hãnh của nó bị tổn thương.

"Này,mày có muốn chiến đấu không?"

Trong số những con thú mà Suho đã thuần hóa, nó có sức chiến đấu cao nhất.

Do đã được "thuần hóa", Su-ho cảm thấy một cảm thấy có một mối liên hệ với nó.

Su-ho cảm thấy trái tim bị thương của con gấu và cậu cảm thấy khó chịu với những con Thằn Lằn Bay mà cậu ấy chưa từng gặp.

"Mày có biết tổ của nó ở đâu không?"

"Coo."

Có vẻ như con thú bay đã tóm lấy Hee-Yeon chính là một con Thằn Lằn Bay.

"Chúng ta sẽ cứu đứa trẻ trước, rồi hãy mượn điện thoại di động sau. Ồ, và……."

Suho đã mở cửa hàng thành tích và mua một lọ thuốc.

"Người đó sắp chết. Hãy dùng cái này. Gặp các anh sau. Đi thôi, gấu con."

Kwajik, bang!

Khi con gấu tức giận leo lên núi, cây cối bị gãy, cong và bị đẩy đi. Người đàn ông chạy theo sau nó nhảy lên và bay đi với đôi cánh đại bàng.

"Chuyện này quá…….”

Quá nhiều thứ diễn ra quá nhanh khiến họ vẫn còn thẫn thờ.

Jong-Myung run rẩy khi nhìn thấy lọ thuốc trên tay.

Thứ này quá quý giá...….

"Ực."

"Mau đưa Minsu đi!"

Ngay cả khi đang chăm sóc cho những người bị thương, Jong-Myung vẫn bối rối không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện này từ đâu đến.

"Anh trai!"

Sau đó, nhìn thấy Jong-Sung đi xe máy từ xa, Jong-Myung gật đầu.

"Tôi nghĩ Jong-Sung sẽ mang nó đi. Hãy chăm sóc cơ thể của cậu ấy."

Có vẻ như người em trai của ông ấy đã cầu xin được sự giúp đỡ. Ông ấy đã không thể leo núi tiếp được nữa.

Cuộc sống của đứa cháu gái được giao cho một Người Thức Tỉnh xa lạ và ông ấy chỉ có thể cầu nguyện.

*

"Kurr."

Con Thằn Lằn Bay gầm gừ.

Ngay cả chỉ bay một đoạn ngắn, cơ thể của nó cũng run lên vì đau.

Có những lỗ thủng trên cánh, và đạn vẫn còn găm trên người nó.

Nó cũng rất may mắn.

Những con khác đi cùng nó đều đã bị tên lửa đánh chặn, nó may mắn sống sót trốn đến đây.

"Coo."

Nó hít một hơi và há miệng ra trước con mồi mà nó đã tóm được.

Những con mồi khác không thể ăn được vì chúng quá ốm, phải ăn vài người có cơ thể như thế này

"Xin chào."

"Kuu?"

"Này, Kuu, tao thích tên của mày."

bang!

Nắm đấm của Su-ho đập vào đầu con Thằn Lằn Bay.

"Wowo!"

"Mày thông minh đấy."

Pa pa Pat!



Những chiếc lông vũ bao phủ cơ thể Suho rụng ra theo ánh sáng, và một luồng ánh sáng đen bay từ xa bám vào người cậu.

Cơ thể dày lên, những chiếc lông cứng cáp mọc ra, tay chân cũng phát triển to ra. Ngoại hình giống con gấu,có kích thước gần ba mét, nó giơ móng vuốt và gầm lên.

"Koooooooo!"

Đây là lần Biến Thân đầu tiên của ILGOM, vì vậy cảm xúc của nó rất mãnh liệt.

Tôi muốn bóp chết tên khốn dài thòong này!

Bùm”

"Quah!"

Sau một vài cú đánh, Su-ho cảm thấy hưng phấn,nắm lấy cái đuôi của con Thằn Lằn đang chuẩn bị cất cánh và đập nó.

Kwajik!

Khi bị gãy một cánh, Con Thằn Lằn Bay gào thét và vùng vẫy.

Bùm! Kwajik!

Mỗi lần bàn chân trước của Người Gấu vung lên, lớp da trên cánh của nó bị xé toạc ra và những mảng thịt bay ra, chảy máu.

Hee-Yeon, người đã ngất đi trong cuộc hỗn loạn, đã tỉnh dậy.

"Whoop!"

Cảnh tượng những con thú to bằng cả ngôi nhà đánh nhau là cảnh tượng mà một cô bé 14 tuổi không thể chịu nổi.

Tuy nhiên, cô đã thích nghi với thế giới khắc nghiệt bằng cách đi theo cha mình.

Cô vội bịt miệng lại để ngăn tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra.

“ Đi thôi”

Bây giờ là cơ hội để cô ấy trốn thoát.

Hee-Yeon đang từ từ lùi ra xa, khi đã nhích ra xa một chút cô bỏ chạy mà không quay đầu lại. Cô phải chạy trốn khỏi đây để sống sót.

Khi Hee-Yeon đang chạy điên cuồng, cô nghe thấy một tiếng nổ sau lưng.

Whoo woo woo!

Quang!

Người Gấu nhảy như bay trên trời rơi xuống phía trước ngọn núi chắn đường.

"A, cha, tạm biệt."

Mẹ cô đã đi trước, cô sắp theo sau mẹ.

"Em là Hee-Yeon?"

“…….”

Hee-Yeon nhận ra lời nói của con người từ miệng con gấu .

"Ồ, tôi chắc đã chết rồi."

Đây là thế giới bên kia.

Tệ thật.

Sau khi Hee-Yeon ngất xỉu, Suho đã rất ngạc nhiên và giải thích sự biến đổi của mình.

Pa pa!

"Cooooo!"

Con gấu đang gầm rú trước con Thằn Lằn Bay, Su-ho lắc đầu

"Hừ, sao lại nhỏ nhen như vậy?"

Không có quá nhiều sự khác biệt quá nhiều về cấp độ giữa con gấu và Su-ho. Tuy nhiên, Su-ho và con gấu còn chưa quen thuộc nên hậu quả là rất lớn.

Cậu vẫn còn bị choáng váng bởi vì tiến hành đồng bộ hóa đột ngột.

"Mày hãy bảo vệ cô bé.”

"Coo!"

Có lẽ nó thích trận chiến mà họ đã chiến đấu, ILGOM hành động như thể nó là một thuộc hạ trung thành. ILGOM cẩn thận ôm lấy Hee-Yeon như ôm một đứa con vậy.

"Ái chà."

Suho hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc tức giận vẫn còn trong l*иg ngực.

Khi các Tinh Linh trên núi tụ họp lại, sự ổn định nhanh chóng được khôi phục.

"Ồ, mày không thể chết được."

Suho vội vàng đến gần con Thằn Lằn Bay đã nằm trong vũng máu.

Nó cấp 57.

Nó quá nguy hiểm để biến hình, vì Su-ho có thể mất kiểm soát, nhưng nó chắc chắn xứng đáng.

"Bởi vì tôi có thể cưỡi nó."

Với kích thước và đôi cánh to lớn đó, tôi sẽ chế nhạo một hoặc hai người trên tàu.

Tôi đã mua những lọ thuốc giới hạn ở Cửa hàng Thành Tựu, và tìm thấy một con Thằn Lằn Bay đang thở thoi thóp.

*

"Haizzz, Heeyeon.!"

"Ôi trời, chúng ta hãy tin tưởng và chờ đợi."

"Uh-huh!"

Cheol-ryeong cố gắng an ủi Lim Jong-Sung đang khóc, nhưng anh ấy cũng đã không thể suy nghĩ và cũng khóc.

"Aaaah! Nó là một con quái vật."

Đôi mắt của mọi người hướng theo tiếng kêu của ai đó chỉ lên bầu trời. Con thú bay khổng lồ đã bắt cóc Hee-yeon đang đến.

"nhanh lên, giấu đi!"

Mọi người nhanh chóng tiến vào tòa nhà.

"Ah, Heeyeon-ah……."

Tim Cheol-ryeong đập thình thịch.

Việc con quái vật đó xuất hiện đồng nghĩa với việc cuộc giải cứu cuối cùng đã thất bại.

"uh?"

Đột nhiên, Kim Cheol-ryeong đi ra ngoài như bị ma nhập, người phụ nữ bên cạnh anh ta giật mình.

"Cheol-ryeong, đivào!"

"Nhìn kìa! Là Hee-Yeon!"

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cậu đã có thị lực tốt nhất làng và là thiện xạ.

Nó hiện rõ trong mắt Cheol-ryeong.

Suho cưỡi trên một con quái thú đang bay và Heeyeon ngồi trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp.

Mối tình đơn phương của chàng trai đã trở lại.