Chương 7

Đúng vậy, ngần ấy năm qua, anh chưa bao giờ dùng đến những lời an ủi mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô cách đây hơn mười năm.

Khách Linh lúc đó khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cô lầm lì và lãnh đạm, trông trầm lặng và không có gì nổi bật, ngoại trừ đôi lông mày thanh tú và sự trưởng thành trên cơ thể không phù hợp với độ tuổi.

Khi đó, mẹ cô phải nhập viện vì bạo lực gia đình. Cơ thể bà đầy vết bầm tím. Điều này khiến anh, một bác sĩ vừa tốt nghiệp vào bệnh viện với tư cách là thực tập sinh tỏ ra sợ hãi.

Thế mà cô gái nhỏ bé không biểu hiện gì, bình tĩnh trả lời những lời nhận xét của bác sĩ. Trong quá trình thẩm vấn của cảnh sát, cô bình tĩnh chăm sóc người mẹ đầy sẹo của mình như một người trưởng thành.

Anh nghĩ cô thực sự không giống một đứa trẻ. Vì vậy, khi một ngày anh nhìn thấy cô ăn mặc xinh đẹp và mỉm cười ngây thơ như một đứa trẻ với một người đàn ông đến gặp mẹ cô, anh gần như nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Sau đó, anh không khỏi hỏi cô: “Đó có phải là bố em không?”

Cô lắc đầu: “Chú đó thích mẹ cháu.”

“Em có thích bác ấy nhiều không?” Anh lại hỏi.

Cô lại lắc đầu: “Bác có vẻ không thích trẻ con lắm. Cháu không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ."

Anh không biết phải nói gì nên đành đổi chủ đề: “Em xinh đẹp thế này, sao lúc trước không tắm rửa sạch sẽ đi.”

“Nếu quá nổi bật sẽ bị bắt nạt ở trường.” Cô mỉm cười.

Sau đó anh mới nhận ra rằng cô gái trước mặt tuy nhỏ tuổi, nhưng từ lâu đã hiểu thế nào là bắt nạt và đã đeo lên lớp mặt nạ để đối phó với cái thế giới tồi tàn này.

Cô đã học cách kiềm chế cảm xúc, sử dụng những biểu cảm phong phú chỉ để đạt được mục đích.

Quay về thực tại, Lương Minh nhìn Khánh Linh, bảo: "Tình trạng của bệnh nhân thực tế đã ổn định trong khoảng thời gian qua, tuy nhiên điều khó nhất là về mặt tinh thần để thoát khỏi cơn nghiện ma túy."

Nhìn thấy Khách Linh đã đọc xong danh sách, Lương Minh cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: "Không dễ dàng chút nào. Mẹ của cô cũng vậy... Có lẽ cô nên cố gắng giao tiếp với bà ấy..."

"...Chứng nghiện tâm lý của bệnh nhân thường bắt nguồn từ sự tuyệt vọng trong cuộc sống của họ, vì vậy với tư cách là một thành viên trong gia đình, cô nên quan tâm nhiều hơn."

Không cần phải an ủi Khách Linh, Lương Minh giải thích tình huống của Khánh Hoa sau đó liền đi làm việc khác.

Khánh Linh hơi suy nghĩ về lời nói của bác sĩ, lúc cô quay lại phòng bệnh, người trên giường nghe thấy tiếng động đã tỉnh lại, hỏi: "Sao con lại đến đây?"