Chương 47: Chém gϊếŧ Vương Trường Sinh hợp luyện Túi Ngũ Âm

Lúc trước Trần Thất lựa chọn tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết, đơn giản là cảm thấy bộ đao quyết này quang minh chính đại, nhưng sau này càng tu luyện sâu hơn thì càng thấy rõ sự tà môn và bá đạo của nó.

Thái Thượng Hóa Long quyết không những có thể nuốt sinh linh mà còn có thể nuốt pháp khí, chỉ cần bị Chân Long Kình nuốt thì không bao lâu sau liền có thể chuyển hóa thành linh khí cuồn cuộn, bị Thái Thượng Hóa Long quyết đồng hóa. Đồ đệ của Trần Khánh Hỷ có tu vi tầm thường, Trần Thất dùng Chân Long Kình thôi thúc túi Ngũ Âm nuốt vào vẫn cảm thấy không ra làm sao, nhưng lúc Trần Khánh Hỷ cũng bị Thái Thượng Hóa Long quyết luyện hóa thì phóng thích nguyên khí tinh huyết lại hùng hậu hơn đồ đệ của hắn không biết bao nhiêu lần.

Sau khi nuốt Trần Khánh Hỷ thì tu vi của Thái Thượng Hóa Long quyết đột nhiên tăng thêm hai ba thành, Trần Thất có được nguồn trợ giúp này thì tinh thần hưng phấn lên, chiến đấu với Vương Trường Sinh cũng kịch liệt hơn.

Vương Trường Sinh giận tím mặt, ở ngay trước mặt hắn mà Trần Thất còn dám gϊếŧ chết đệ tử môn hạ của Hòa Sơn Đạo, tuy lão ta cũng gai mắt Trần Khánh Hỷ, nhưng việc này lại làm lão mất sạch mặt mũi.

Vị Thái thượng trưởng lão Hòa Sơn Đạo này hung tợn mắng: “Trần Thất, tên tiểu tặc nhà ngươi, vậy mà có thể hung ác hại chết đệ tử môn hạ của Hòa Sơn Đạo ta, chờ ta bắt được ngươi nhất định phải lấy đầu ngươi làm Độc Lâu Yêu, vĩnh viễn không thể thoát thân, chỉ có thể làm quỷ cho ta sai khiến.”

Trần Thất ngang nhiên quát: “Môn hạ của Hòa Sơn Đạo không có người nào tốt, gϊếŧ một tên thì sao? Ngươi không biết chứ ngay cả đồ đệ phóng đãng kia của ngươi cũng chết dưới tay ta, cũng bị túi Ngũ Âm biến thành một vũng máu rồi.”

Vương Trường Sinh vẫn luôn cho rằng món nợ này phải tính lên đầu “Tiêu Bình Nam”, lúc này lại nghe Trần Thất công khai thừa nhận gϊếŧ đồ đệ của lão ta, làm cho vị lão đạo sĩ này tức giận cực kỳ, không thể ngăn chặn được nữa. Ngay lập tức phóng hết những pháp khí còn lại ra, cái gì mà cờ Hỗn Thiên, Huyền Âm Trảm Quỷ Phù, Lục Đạo Hắc Tác đều bị lão ta ném ra hết.

Ba con hỏa nha hộ thân của Trần Thất cũng bị áp chế mà từ từ rơi xuống, đều sắp rơi vào người Trần Thất, Thái Dương Chân Hỏa trên hai cánh cũng dần dần ảm đạm.

Trần Thất thấy Vương Trường Sinh quả nhiên mắc lừa, không khỏi âm thầm vui vẻ, một mặt vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết liên tục đánh ra chiêu Chân Long Pháo đánh dạt các bảo vật mà Vương Trường Sinh ép xuống, một mặt chuẩn bị sẵn Mầm mống chân hỏa để luyện hóa Hỏa Vũ Tiễn, dò xét ra sơ hở liền thét lên một tiếng, thúc dục uy lực ba con hỏa nha một lần nữa biến thành ba đốm lửa lượn lờ quanh người, đánh văng các bảo vật Hòa Sơn Đạo của Vương Trường Sinh, cùng lúc phóng ra năm mũi Hỏa Vũ Tiễn.

Vương Trường Sinh cũng không ngờ vừa nãy Trần Thất chỉ là ra vẻ yếu thế nên đối với việc phòng hộ của bản thân hơi chủ quan.

Thái Dương Chân Hỏa chuyên khắc chế tất cả pháp thuật tà môn, uy hϊếp của nó đối với các pháp khí như Hòa Sơn Đạo còn mạnh hơn Chân Long Pháo. Trần Thất thành thạo Hòa Sơn Kinh biết được trong Hòa Sơn Kinh pháp thuật hại người không ít, pháp thuật hộ thân lại không nhiều, chỉ có cờ Hỗn Thiên tạm được tính là sắc bén, nhưng cũng đã tới giới hạn rồi. Hắn thấy ngay cả cờ Hỗn Thiên mà Vương Trường Sinh cũng đều bày ra rồi, liền biết được cơ hội đã tới, năm mũi Hỏa Vũ Tiễn giống như cầu vồng lửa bay ngang trời cùng đánh trúng ngực Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh thét to một tiếng xoay người ngã quỵ, mặc dù khắp người đều là những ngọn lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn còn cố gắng vùng vẫy, thu cờ Hỗn Thiên về, nghĩ muốn dập tắt ngọn lửa trên người.



Lần này Trần Thất dùng Hỏa Vũ Tiễn ngăn địch, hắn vốn nghĩ không dễ dàng như vậy nên còn giữ lại một chiêu để phòng bị, thấy Vương Trường Sinh không chịu nổi như thế thì vội vàng phóng ra mũi tên dùng để phòng bị trong tay, quấn lấy cờ Hỗn Thiên của Vương Trường Sinh. Cờ Hỗn Thiên đều là dùng âm hồn luyện thành, ngay lập tức bị đốt thành khói đen cuồn cuộn, gào thảm không ngừng cho tới khi không thể nhúc nhích được nữa.

Vương Trường Sinh không triệu hồi được cờ Hỗn Thiên quay về, bị năm mũi tên của Trần Thất biến thành một đoạn cầu vồng lửa đỏ quấn một vòng trên thân giãy giụa một lúc liền biến thành tro bụi, lúc này mới hiểu chỉ có bảo vật túi Ngũ Âm giấu trên người là còn có thể chống cự một lúc nhưng rồi cũng rơi xuống.

Trần Thất thấy Vương Trường Sinh bị Hỏa Vũ Tiễn thiêu chết, các loại bảo vật pháp khí không còn chủ sai khiến đang muốn bay lung tung khắp nơi. Hắn vội rung túi Ngũ Âm một cái biến thành một vòng sáng đen, ở trên không trung lượn một vòng thu mấy món pháp khí của Vương Trường Sinh vào, cả năm trăm Độc Lâu Yêu cũng thu về, lúc này mới đắc chí vừa lòng gọi tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo rồi nhanh chóng rời đi.

Trần Thất đấu pháp với Vương Trường Sinh đã phá nát Thanh Phong quán chỉ còn là một mảnh bừa bộn, mấy dặm bên ngoài cũng đều thấy được ánh lửa ngút trời, mây đen cuồn cuộn cả lên. Trần Thất cũng sợ chọc tới nhân vật lợi hại hơn, nên sau khi gϊếŧ người cướp của xong liền không chịu dừng lại. Hắn dẫn theo tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo chạy suốt mười mấy dặm mới dừng chân kiếm một cánh rừng ẩn núp.

Trần Thất bỏ qua rất nhiều pháp khí Vương Trường Sinh để lại, trước tiên lấy túi Ngũ Âm của lão ra đổ xuống đất, trên đất lập tức chất đầy đồ vật.

Vương Trường Sinh chính là người có pháp thuật, cả đời lại chưa từng tin bất cứ ai, cho nên luôn mang theo tài sản bao lâu nay tích cóp được bên người. Đồ vật chất đống dưới đất giống như một ngọn núi nhỏ, có thể chất đầy khoảng năm sáu căn phòng lớn. Trần Thất hào hứng đi phân loại, xong xuôi mới đổ hết đồ trong túi Ngũ Âm của mình ra.

Trần Thất hợp hai túi Ngũ Âm lại làm một, dựa theo những gì Hòa Sơn Kinh ghi chép cắn rách đầu ngón tay vẽ ba dòng phù chú lên trên.

Sáu mươi bảy loại pháp thuật được ghi chép trên Hòa Sơn Kinh, đa số sau khi tu thành thì uy lực không có thay đổi, chỉ có một số ít mấy loại nếu như đặc biệt chú ý tế luyện thì uy lực sẽ dần dần tăng lên, túi Ngũ Âm chính là một trong số đó.

Dựa theo những gì được ghi chép trên Hòa Sơn Kinh, người tu đạo tế luyện pháp vật chia làm hai loại, một loại là phù khí, một loại là pháp khí. Hai loại khác nhau vì bên trong pháp khí có một dòng hoặc mấy dòng cấm chế, phù khí thì chỉ có mấy miếng phù lục không trọn vẹn, không thể góp thành một dòng cấm chế hoàn thiện. Uy lực của pháp khí không phải là thứ phù khí có thể so sánh, hơn một nửa pháp thuật trong Hòa Sơn Kinh đều chỉ luyện ra một món phù khí mà uy lực lại có hạn.

Túi Ngũ Âm lại là mấy loại pháp khí ít có trong Hòa Sơn Kinh có thể có cấm chế hoàn chỉnh, đệ tử cao minh nhất của Hòa Sơn Đạo có thể tế luyện ra ba dòng cấm chế.

Túi Ngũ Âm mà Trần Thất đang dùng chính là túi mà Tiêu Bình Nam luyện thành, bên trong ngay cả một dòng cấm chế cũng chưa tế luyện hoàn toàn, túi Ngũ Âm của Vương Trường Sinh lại tế luyện ra hai dòng cấm chế rồi, dòng thứ ba chỉ thiếu một chút lửa. Trần Thất có được món chiến lợi phẩm này liền muốn hợp hai túi Ngũ Âm này lại làm một, tế luyện thành một món, một là uy lực mạnh hơn chút, hai là có thể chứa nhiều đồ hơn.

Vốn dĩ Hòa Sơn Đạo tế luyện những phù khí và pháp khí này chỉ dùng tâm pháp bổn môn luyện ra chân khí hạng ba tầm thường, Trần Thất cũng không hiểu tâm pháp của Hòa Sơn Đạo dùng chính là Chân Long Kình bá đạo gấp mười lần, cao minh gấp trăm lần tế luyện. Hắn mới hợp hai túi Ngũ Âm lại làm một liền cảm thấy Chân Long Kình trong cơ thể đột nhiên tuôn ra ngoài chui một mạch vào bên trong hai túi Ngũ Âm, sau đó cái ban đầu của Trần Thất liền hóa thành một vòng sáng màu đen, cái túi của Vương Trường Sinh hóa thành ba vòng sáng màu đen, chỉ là hai trong số ba vòng vừa đen vừa sáng, vòng thứ ba lại có chút ảm đạm, có chút xám xịt.



Hai tay Trần Thất bắt pháp quyết, hét to một tiếng, bốn vòng sáng màu đen liền muốn gộp lại với nhau, vòng sáng màu đen mà cái túi Ngũ Âm ban đầu của hắn biến thành dung nhập vào bên trong cái vòng sáng đen hơi xám xịt kia, ngay lập tức cấm chế của hai túi Ngũ Âm hợp thành một, biến thành ba vòng sáng màu đen nhánh sáng loáng, sinh ra một lực hút lớn hơn ban đầu mười lần, tỏ vẻ điên cuồng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Trần Thất vui mừng, vận Chân Long Kình thu lại, ba vòng sáng màu đen lại bám tên cánh tay, lại dùng pháp môn của Hòa Sơn Kinh bắt quyết vung tay ra, liền có ba vòng sáng màu đen xoay nhanh giống như bánh xe, hút một hơi hết những đồ vật mà Trần Thất vừa mới đổ ra.

Túi Ngũ Âm bị Trần Thất hợp luyện xong biến thành ba không gian, mỗi một không gian đều rộng khoảng một mẫu, Trần Thất vốn đã phân rất nhiều đồ vật ra từng loại, bây giờ liền lấy đồ vật vốn có của mình và mấy loại đồ tốt cướp được trên người Vương Trường Sinh đều phân ra đem đi cất.

Vương Trường Sinh luyện gần đủ pháp thuật được ghi chép trên Hòa Sơn Kinh, trên người có bốn mươi năm mươi món pháp khí, phù khí đều là pháp thuật âm độc được ghi chép trên Hòa Sơn Kinh, cũng không biết lão đạo sĩ này đã hại bao nhiêu người mới có thể luyện ra nhiều pháp thuật tà môn như vậy. Trần Thất lấy mấy món của mình và pháp khí của Hòa Sơn Đạo cướp được trên người Vương Trường Sinh đặt chung một chỗ.

Mặt khác Vương Trường Sinh làm Tiên quan trong triều đình đã nhiều năm, cũng thu về không ít tiền tài, nhiều hơn Trần Khánh Hỷ thu thập mấy chục lần, Trần Thất cũng đặt năm cái rương vàng bạc hắn cướp từ chỗ Trần Khánh Hỷ vào chung.

Không gian thứ ba trong túi Ngũ Âm, Trần Thất bỏ vào trong đó một chút đồ linh tinh, bao gồm khôi giáp của giáp sĩ Thú Vương doanh, một số binh khí bình thường, còn có một số đồ dùng bình thường Vương Trường Sinh hay dùng.

Ngoại trừ những vật này còn mấy món đồ làm cho Trần Thất có chút chú ý là di vật rơi ra lúc hắn lục soát xác chết của Vương Trường Sinh, đó là một viên kim ấn nhỏ. Cũng may là Trần Thất có đọc sách biết chữ nên nhận ra bên trên viên kim ấn này có in bốn chữ triện Sư Quân Chi Bảo. Rõ ràng vật này chính là ấn tín Vương Trường Sinh được phong làm tứ phẩm Tiên quan của triều đình, ấn tín chứng minh chức Sư quân.

Lần này thu hoạch phong phú hơn, cướp được rất nhiều dê béo. Trần Thất thu hết những đồ vật của Vương Trường Sinh vào, trong lòng đắc chí vừa lòng nghĩ thầm: “Lần này thu hoạch quả thật rất phong phú, xem ra đánh cướp người tu đạo còn phát tài hơn đánh cướp phú hộ. Chỉ đáng tiếc ta còn chưa thể đánh bại Thái Hồ Bát Yêu, nếu không đánh cướp của bọn hắn không biết lại có thêm bao nhiêu món đồ tốt.”

Trần Thất nhìn Tuân Ngọc Tảo đi theo bên cạnh mình rồi tiện tay đưa cho tiểu hồ ly này mấy món pháp khí lúc nãy gϊếŧ Trần Khánh Hỷ có được.

Vừa nãy trong lúc đánh nhau Tuân Ngọc Tảo không giúp được gì cho Trần Thất, còn cần Trần Thất che chở nên trong lòng có chút rầu rĩ. Nàng thấy Trần Thất gϊếŧ Vương Trường Sinh xong chỉ lo kiểm tra mấy món đồ tốt cũng không để ý tới nàng, trong lòng càng lo lắng hơn. Cho tới cuối cùng Trần Thất mới nhớ ra chia một ít đồ mình không dùng tới cho nàng, lúc này Tuân Ngọc Tảo mới vui mừng ôm lấy Trần Thất bày đủ trò lấy lòng.

Trần Thất mới cướp được rất nhiều đồ tốt, lại có tiểu mỹ nhân xinh đẹp nghe lời ở bên cạnh bày đủ trò lấy lòng, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, nói với Tuân Ngọc Tảo: “Chúng ta không thể ở lại Thanh Phong quán ẩn núp, ta sẽ dẫn muội đi tới một nơi thật xa trốn. Ta nghe nói Thái thú quận Thiên Đô được một yêu vương giúp đỡ huấn luyện ba vạn thần binh, suốt ngày chiêu mộ hảo hán khắp nơi, bây giờ ta cũng xem như có bản lĩnh hơn người rồi, tới đó đầu quân nói không chừng còn có thể lăn lộn ra một chút quan chức. Chờ ta có xuất thân rồi liền dẫn thuộc hạ đi tạo phản, tìm một đỉnh núi tập hợp mọi người chẳng phải là rất sướиɠ sao?”

Nói trắng ra, Trần Thất cũng chỉ là một tên sơn tặc mà thôi, trong đầu không suy tính chuyện gì lớn. Cũng không biết dự định của chính mình rất buồn cười. Nhưng Tuân Ngọc Tảo làm sao dám làm cho hắn mất hứng? Chỉ là che dấu suy nghĩ mà nịnh nọt. Trần Thất cười ha ha, rồi dẫn Tuân Ngọc Tảo lên đường đi tiếp.