Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 182: Thiên Cổ giáo chủ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm con hỏa long cùng bay múa khắp trời bị Trần Thất tiện tay thu lại.

Tuy Loan Hề và Trư Cửu Cương đã lùi bước, nhưng đáy lòng tên tiểu tặc này vẫn không buông lỏng, ba đồng tử áo đen kia thì bỏ đi, sớm đã chết sạch rồi, không còn lại dù chỉ một phần cặn. Nhưng đạo ánh sáng năm màu đó lại khiến Trần Thất hơi lo lắng.

Trần Thất nhìn chân trời phía xa, không khỏi lẩm bẩm: “Thiên Cổ giáo là thứ gì? Vì sao đạo pháp lại kì dị vậy? Ba đồng tử áo đen bị ta gϊếŧ kia nhiều nhất cũng chỉ co tu vi luyện khí nhập khiếu, lại có thể phân cao thấp với Loan Hề và Trư Cửu Cương ra tay hết sức độc ác, thậm chí còn hơi chiếm thế thượng phong, thật là cổ quái. Đạo ánh sáng năm màu kia lúc bay đi còn cuốn theo một con quái trùng giống như tằm mà không phải tằm, dường như là vì có ba con quái trùng này nhập xác ba đồng tử áo đen mới lợi hại như vậy, cái này cũng có vài phần giống với Long Hổ Hỗn Thiên Đan của ta. Cho dù không kì diệu bằng Long Hổ Hỗn Thiên Đan thì thủ đoạn cũng rất lợi hại.

Trần Thất suy nghĩ một hồi, bắt một pháp quyết, lập tức nhìn được phong cảnh ở cách xa ngàn dặm. Lúc nãy hắn buông tha cho đạo ánh sáng năm màu kia, đã lệnh cho một con hỏa nha theo sát phía sau.Tên tiểu tặc này cũng không phải kiểu chờ người tới cửa mới đánh, hắn nghĩ rằng mình đánh gϊếŧ tới cửa, diệt toàn môn phái cái gì mà Thiên Cổ giáo mới gọi là thủ đoạn lanh lẹ.

Trần Thất lặng lẽ cười, đột nhiên nhảy một cái biến thành thân hỏa nha đuổi theo con “gián điệp” mà mình thả ra kia, trong mấy chục hơi thở đã bay liền trăm dặm có thừa. Dù sao Ngũ Khí sơn Kim Ngân động của hắn, căn bản là không có vật gì quý trọng đáng giá cả, Trần Thất nói đi là đi, trái lại không cần dây dưa làm gì.

Đạo ánh sáng năm màu đó tuy bay trước rất lâu, nhưng biến hóa hỏa nha của Trần Thất luôn nhanh hơn độn pháp bình thường một chút, cho nên chưa đến nửa canh giờ hắn đã đuổi tới gần đạo ánh sáng năm màu đó. Trần Thất có ý muốn gϊếŧ cả sào huyệt của đối thủ cho nên cố ý chậm lại một chút, đạo ánh sáng năm màu phía trước tuy có hơi kì dị, nhưng rõ ràng không phải vật có linh tính, cùng lắm chỉ là một món pháp khí từng được người ta tế luyện, Trần Thất bám theo phía sau, đạo ánh sáng năm màu này cũng mờ mịt không biết gì.

Ước chừng bay được sáu bảy canh giờ, đạo ánh sáng năm màu này mới hạ xuống một khe núi, ở chỗ này không phải nơi con người tụ họp, nơi nơi đều có dãy núi rậm rạp, khe núi này ẩn nấp trong dãy núi cực kỳ cẩn mật, nếu không phải theo đuôi thẳng một đường đến thì căn bản không thể tìm được địa điểm.

Trần Thất yên lặng thu cánh hạ xuống mặt đất, thu lại chân thân hỏa nha, lúc này mới đi bộ hướng về phía khe núi đó.

Trần Thất tuy phóng khoáng nhưng cũng không phải loại lỗ mãng, trong tình huống không biết rõ về đối thủ đã tùy tiện đến cửa đánh gϊếŧ, đó chính là tự tìm đường chết. Tên tiểu tặc này mấy lần bế quan khổ tu, đã sớm đột phá cảm ứng kết hợp tu vi nhãn thức và nhĩ thức với nhau, luyện thành thuật Thiên Thị Địa Thính trong truyền thuyết.

Pháp thuật này cũng không thần kỳ, các môn phái bây giờ cũng đều có truyền thừa lại, chỉ là sau khi tu sĩ Luyện khí đột phá cảnh giới cảm ứng thiên địa, là một loại vận dụng với ý niệm mà thôi, thậm chí còn chưa tính là một loại pháp thuật đàng hoàng. Thuật Thiên Thị Địa Thính mà Trần Thất triển khai có thể tái hiện trong thức hải mỗi một cái cây ngọn cỏ, mỗi con sâu con thú trong phạm vi trăm dặm.

Trong khe núi xây dựng rất nhiều phòng, nhưng xem loại gỗ đang dùng hiển nhiên là mới xây dựng, không phải là có từ ban đầu. Trần Thất hơi trầm ngâm, thầm nghĩ: “Thiên Cổ giáo này nếu như đã có chút tuổi tác, sao hang ổ lại toàn là nhà mới? Chẳng lẽ Thiên Cổ giáo cũng là giáo phái mới xuất hiện gần đây sao? Đáng hận là ta không hiểu biết nhiều về môn phái tu tiên, không biết lai lịch của Thiên Cổ giáo này, lần sau đến Huyền Huyền phái hỏi thử môn chủ Hạ Ngọc Nương, xem nàng có biết lai lịch của Thiên Cổ giáo này không.”



Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp của Trần Thất liên tục quét qua bảy lần, phát hiện trong khe núi có tổng cộng hai ba trăm người, trong đó có một loại là đồng tử áo đen, một loại khác là thiếu nữ áo trắng, chỉ là địa vị của những thiếu nữ rõ ràng tương đối thấp, thường bị những đồng tử áo đen kêu qua quát lại, Cho dù là đồng tử áo đen hay thiếu nữ áo trắng thì tu vi cũng không quá cao, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới luyện khí nhập khiếu.

Trái lại trong rất nhiều phòng trong khe núi đều có rất nhiều tổ sâu, Trần Thất tính toán sơ lược, phát hiện những người này nuôi dưỡng tổng cộng mười hai mười ba loại dị trùng, loại nào cũng phi thường hung ác, hơn nữa hầu như mỗi loại dị trùng đều có chủ nhân, những đồng tử áo đen và thiếu nữ áo trắng đó mỗi người đều có thể chỉ huy một hoặc mấy đàn dị trùng, những dị trùng đó dường như còn nghe lời hơn con chó con mèo, bị sử dụng giống như pháp khí.

Trần Thất chậc chậc lấy làm lạ, nhìn hồi lâu cũng không phát hiện trong khe núi này có nhân vật nào lợi hại. Chuyện này càng không thể làm tên tiểu tặc an tâm, trái lại cẩn thận thêm mấy phần. Cộng với hắn tỉ mỉ quan sát hồi lâu cũng không thấy đạo ánh sáng năm màu kia hạ xuống, càng chắc chắn hơn trong khe núi này có nhân vật lợi hại không biết đang trốn ở nơi nào.

Trần Thất thấy Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp của mình cũng không tra ra nơi kẻ địch ẩn nấp, liền hơi động tâm tư, chia ra một luồng ý niệm, đặt sự chú ý lên người hai thiếu nữ áo trắng. Trong những nam nữ thiếu nữ thiếu niên trong khe núi, hai thiếu nữ này cũng xem như người cao nhất, đều đã luyện thông bốn năm mươi khiếu huyệt, thân thủ cũng hơi nhẹ nhàng, rõ ràng thân mang võ nghệ cao cường. Về phần pháp lực các nàng cao thấp thế nào, Trần Thất không nhìn ra được, nhưng chỉ nhìn hai thiếu nữ này khống chế nhiều hơn người khác một chút, lại không quá nể mặt những đồng tử áo đen, Trần Thất liền đoán chắc, thân phận hai thiếu nữ này nhất định không bình thường.

Hai thiếu nữ này nói chuyện cười đùa dường như vô cùng hòa hợp, các nàng nán lại trong khe núi chốc lát, liền tự xách một lẵng hoa rời khỏi khe núi, không biết là muốn thu thập dược liệu gì.

Trần Thất thấy có cơ hội liền lặng lẽ đuổi theo hai thiếu nữ này, một mực đợi các nàng đi ra ngoài hơn mười dặm đến một ruộng hoa, lúc này mới tay bắt pháp quyết, đảo loạn nguyên khí thiên địa, dùng sương mù dày đặc bao phủ trong phạm vi vài dặm quanh nơi này.

Hai thiếu nữ này vẫn chưa phát hiện ra nguyên khí thiên địa có thay đổi, vẫn ung dung vừa nói vừa cười, trong đó một người ngữ điệu có vẻ hưng phấn nói:

- Dung Dung tỷ tỷ, lần này tên Độc Tâm đồng tử kia chết thật tốt, không còn ai đòi làm bà nương với lại sư nương nữa rồi.

Thiếu nữ được gọi là Dung Dung kia nhẹ nhàng thở dài nói:

- Trừ xong Độc Tâm đồng tử, nói không chừng còn có người ngoài, sư nương chỉ thích đồng tử tuấn tú, không thích thiếu nữ chúng ta. Nếu không phải tu vi tỷ muội chúng ta cũng không tệ, được sư nương xem trọng một chút, nói không chừng đã sớm bị bà ấy đem tặng cho Độc Tâm đồng tử, không biết đã bị hắn chà đạp thành dáng vẻ gì rồi. Ta mỗi lần thấy hắn trong lòng chung quy cũng không thoải mái, cũng không biết lần này bọn họ gặp phải nhân vật lợi hại nào, đã có ba trùng vương trong người mà vẫn bị người ta gϊếŧ.

Một thiếu nữ khác hừ lạnh một tiếng nói:



- Bọn họ đều hư hỏng với sư nương quen rồi, ai cũng dám trêu chọc, tự cho mình có vương trùng hộ thân đã là vô địch thiên hạ. Trên đời này tu sĩ luyện khí cao minh rất nhiều, mấy tên tiểu tặc bọn họ nào có thể làm gì? Ta nghe nói bọn họ gặp phải người của Diệt Tình Đạo, còn có người của Kim Ngân Môn cũng ra tay… Diệt Tình Đạo không cần nói nữa, nói thế nào cũng là một trong tam phái lục đạo, cho dù là sư nương cũng không dám trêu chọc, nhưng ta nghe nói Kim Ngân Môn kia cũng không có nhân tài gì, chỉ một gã môn chủ Kim Ngân đồng tử, pháp lực cũng không có vẻ cao minh cho lắm, sao lại dám chống đối sư nương?”

Dung Dung nhẹ nhàng kêu lên: “Chỉ Chi ngươi cũng đừng coi thường người khác, ta nghe nói Kim Ngân đồng tử cũng có tu vi ngưng sát, luyện thành một cái hồ lô Kim Ngân, bên trong ẩn giấu vạn Kim ngân Sa, cổ trùng chúng ta nuôi dưỡng sợ nhất loại pháp khí này. Ta nghe nói lần này gϊếŧ chết ba người bọn Độc Tâm đồng tử chính là người của Kim Ngân Môn này, chỉ là… dường như người ta đúng là pháp thuật hệ hỏa.”

Hai thiếu nữ này tán gẫu vui vẻ, tên tiểu tặc Trần Thất đã ở một bên nghe lén trong chốc lát, thầm nghĩ trong lòng: “Các nàng đã có sư nương, tương xứng hẳn phải có sư phụ, chỉ là không biết pháp lực đôi yêu nhân này thế nào? Nghe các nàng nói, ba đồng tử kia sở dĩ có pháp lực cao minh như vậy là do có trùng vương nhập xác, không biết trùng vương này là thứ đồ chơi gì, vì sao lại lợi hại thế. Thoạt nhìn hai thiếu nữ này biết không ít, đợi ta bắt hai người các nàng lại, phải ép hỏi thật tốt Thiên Cổ giáo này.”

Trần Thất đang định hiện thân vận dụng pháp thuật bắt hai thiếu nữ này, liền nghe được tiếng cười dâʍ đãиɠ vang lên, từ bốn phương tám hướng truyền đến. Một thanh niên áo đen cũng không biết dùng pháp thuật gì bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt cũng có ý vô cùng dâʍ ɭσạи nhìn hai thiếu nữ này, kêu lên:

- Dung Dung, Chỉ Chỉ, hai ngươi theo lệnh sư nương ra ngoài hái hoa sao?

Hai thiếu nữ này cùng lộ ra vẻ kinh hoảng, cuống quít kêu lên:

- Sư phụ, sao lão nhân gia người lại đến đây? Không phải sư nương nói không cho người ra khỏi Cổ Thần cốc hay sao?

Thanh niên áo đen đó cười ha hả một hồi, nói:

- Sư nương ngươi sao có thể quản thúc ta. Ta muốn ra ngoài giải sầu chút, chẳng lẽ sư nương ngươi lại có thể không cho? Ở trong Cổ Thần cốc bực bội vô cùng, sư nương ngươi cũng thật hẹp hòi, lại chọn một chỗ thế này khai tông lập phái, nếu là ta, liền tìm danh lam thắng cảnh, một địa điểm thoáng đãng đẹp đẽ nhất sáng lập sơn môn Thiên Cổ giáo, cũng dễ cho người trong thiên hạ biết được sự uy phong của chúng ta. Lén lút ở một chỗ thế này, ngay cả tuyển mấy đứa đồ đệ tốt chút cũng khó khăn.

Hai thiếu nữ Dung Dung và Chỉ Chỉ rõ ràng rất e ngại người “sư phụ” này, mặc kệ hắn nói lời ngông cuồng cũng không dám tiếp lời nửa câu, chỉ liều mạng tựa vào lẫn nhau, hai đôi tay nhỏ bé đều bắt pháp quyết, rõ ràng có ý tứ chỉ cần có chuyện không ổn sẽ động thủ ngay. Trần Thất cũng âm thầm kinh ngạc, trong lòng nghĩ: “Pháp lực thanh niên kia dường như còn không bằng hai thiếu nữ này, chỉ là tu vi luyện khí nhập khiếu mà thôi, sao có thể là sư phụ của người ta? Hay là hắn có bản lĩnh gì ẩn giấu pháp lực của bản thân? Ta nhìn không ra được sao? Đúng rồi. Vừa nãy hắn luôn ẩn thân bên cạnh, ta đã không nhận ra, tận đến lúc hắn hiện thân ta mới biết thì ra người này ở gần đây, chiêu pháp lực này cũng tính là cao minh…”

Trần Thất đang âm thầm suy nghĩ nên động thủ đánh chết giáo chủ Thiên Cổ giáo trước hay không, nhưng lại sợ pháp lực người này cao minh, mình chưa chắc đã là đối thủ. Cũng có chút lo lắng, mình vừa rồi chưa thể phát hiện người này, có phải hành tung của mình đã bại lộ, tên tiểu tặc này tim đập thình thịch, đã nghĩ ra vài loại thủ đoạn ứng phó mọi trường hợp có thể xảy ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »