Thiếu nữ váy giáp đỏ nghe Trần Thất cảm khái, chỗ hiểu chỗ không, Trần Thất cũng không nói rõ với nàng, đây là cách rèn luyện tâm cảnh của người tu đạo, người bình thường nghe xong rồi thôi, nhà mình có đạo lí của nhà mình, chỉ có thể nghe được vào tai lại không nghe được vào trong lòng.
Trần Thất lại cảm khái, tâm cảnh cũng có rất nhiều cách rèn luyện, hắn hơi suy nghĩ, liền cười nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi ở lại chỗ này của ta đi, gia sản có nhiều thì phân ra cũng như vậy. Để người khác tranh giành đi, đó là tranh giành phiền não, ngươi nhường lại những vật đó cho anh em nói không chừng sẽ ít đi một phần vướng bận.
Thiếu nữ giáp đỏ cảm thấy lời Trần Thất nói rất kì lạ, không khỏi ngẩn ngơ xuất thần, hồi lâu mới bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, nói:
- Tiên sư, người pháp lực cao minh, xin hãy thu nhận Lô Hồng Anh làm đồ đệ, ca ca ta đã chết, nhà cũng sắp mất, không bằng xuất gia học đạo, cầu được thanh tịnh!
Trần Thất cười ha ha, nói:
- Không tệ, không tệ, nếu như ngươi xin ta giúp ngươi lấy lại gia sản, ta cũng sẽ đồng ý giúp ngươi, nhưng mà…
Trần Thất cố ý không nói hết một câu nhưng Lô Hồng Anh lại không biết rằng tên tiểu tặc này chẳng qua là cố ý lừa gạt nàng, dụ dỗ nàng cắn câu? Chỉ nói chính nàng được thần linh ban phúc, trong lòng sáng tỏ, nhất thời vẻ mặt tràn đầy vui mừng, liên tục dập đầu tạ ơn.
Trần Thất lặng lẽ cười, trong bụng thầm nghĩ:
- Nếu Lô Minh Trạch đã bị gϊếŧ rồi, vậy muội muội của hắn, ta cũng thu. Sau này có một nữ đồ nhi làm ấm chân, mỗi lần làm nàng là có thể cảm nhận sảng khoái báo thù thêm một lần... Còn về gia sản của Lô gia, hi hi! Ta muốn lấy về tay mình còn không phải dễ dàng, việc này còn không cần ta ra tay, tự nhiên sẽ có người chủ động ra mặt.
Trần Thất thu nhận Lô Hồng Anh khiến cho Dương Châu Thất Hiệp ở cách đó không xa nhìn thấy mà khϊếp sợ, trợn mắt há hốc mồm, không kịp trở tay đã có người tỉnh ngộ lại, cũng không kịp chào hỏi người khác, đã đi thẳng đến nhà của Trần Thất. Vạn Kỳ phản ứng hơi chậm, nhưng mà cũng lập tức hiểu ra, bản lĩnh mà Trần Thất lộ ra, chỉ có trên phán đoán lúc trước của hắn. Người như vậy, đối với những công tử mỗi ngày đều ngóng trông gặp được tiên sư, bái sư học đạo này mà nói thì chính là chuyện trong mơ mới có. Đáy lòng Vạn Kỳ âm thầm hối hận, nghĩ ngợi nói:
- Thất công tử vốn là ta quen biết trước, lại không biết nắm chắc cơ hội, lại muốn giới thiệu cho mấy vị huynh đệ kết nghĩa trước, kết quả lại bị Lô Minh Trạch ly gián, hiện tại quan hệ đã không tốt. Xem ra chỉ có thể đi cầu xin muội muội ta, Thất công tử đối với muội muội ta có vài phần cảm mến, chắc chỉ cần Vạn Phương muội muội ta nguyện ý tự mình đến nói, Thất công tử ít nhiều cũng sẽ bỏ qua...
Giờ khắc này Vạn Kì lấy làm lưỡng lự, như bị bỏ lại phía sau, hắn chần chờ một chút, rồi cũng đi theo sáu huynh đệ còn lại, xông vào nhà Trần Thất. Mấy vị thiếu hiệp này cũng có chút khôn vặt tùy cơ ứng biến, cho nên có người đi đầu la lên:
- Thất công tử xin đừng tức giận, Lô Hồng Anh muội muội, chẳng qua chỉ là hiểu lầm…
Trần Thất cười như không cười liếc mắt nhìn người này một cái nói với Lô Hồng Anh:
- Nếu ngươi đã bái ta làm thầy thì việc này ngươi đừng nghĩ đến nữa, ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt. Ngươi hãy đến Kim Cương Tháp ẩn tu trước, trở về ta lại dạy đạo pháp cho ngươi”
Lô Hồng Anh đã nghe Trần Thất kể lại tình huống lúc trước, tuy rằng không hận Trần Thất nhưng đối với những huynh đệ kết nghĩa của ca ca lại hận đến thấu xương. Nàng cũng là một cô gái thông minh, chỉ là bình thường luôn ở trong nhà, hiểu biết không đủ mà thôi. Đáy lòng lúc này làm sao còn không hiểu, những người này giật dây để nàng đến trước, lại còn có tâm tư đến xem náo nhiệt? Ngay lập tức, Lô Hồng Anh cũng không để ý đến những huynh đệ kết nghĩa của ca ca này nữa, liền đi về phía Kim Cương Tháp. Nàng vừa di chuyển bước chân, trước người liền xuất hiện một luồng nguyên khí cự thú, Lô Hồng Anh thử đi lên trên, quả nhiên nguyên khí cự thú thứ hai cao hơn một chút xuất hiện. Theo từng luồng nguyên khí cự thú xuất hiện, Lô Hồng Anh một đường đi lên cao, cuối cùng tiến vào Kim Cương Tháp, bóng dáng xinh đẹp biến mất không thấy.
Dương Châu Thất Hiệp thấy Lô Hồng Anh được Trần Thất dẫn vào Kim Cương Tháp, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức phưc, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Vẫn là Vạn Kỳ tự thấy giao tình giữa hắn và Trần Thất không tầm thường lại có muội muội nhà mình làm chỗ dựa, bước lên một bước, chấp tay nói với Trần Thất:
- Thất thiếu, lần trước là huynh đệ chúng ta không đúng, nhưng mà Lô Minh Trạch cũng vì vậy mà mất mạng. Mong rằng Thất thiếu rộng lượng bỏ qua cho chúng ta, để chúng ta mời rượu nhận lỗi có được không?
Trần Thất lắc lắc đầu nói:
- Ta là người tu đạo, những hiểu lầm đó có giải thích hay không cũng không quá quan trọng, chính là buồn vui yêu ghét vô thường mà thôi, nhân tình thế thái đã không đáng so đo nữa rồi. Các ngươi nếu không có việc gì thì đi đi, ta còn muốn tu luyện, thời gian của người tu đạo rất quý giá, lãng phí dù chỉ một phút một giây cũng là việc lớn.
Vạn Kỳ nghe thấy Trần Thất khó nói chuyện như vậy, trong lòng cũng oán giận, thầm nghĩ: “Cũng do những công tử này quá mức kiêu ngạo, cho rằng Thất thiếu cũng giống như những tán tu lừa tiền bình thường khác, bây giờ đắc tội người ta lớn như vậy, ta nên nói thế nào cho phải?” Vạn Kỳ còn định nói thêm, Trần Thất đã lắc lắc đầu nói:
- Đáng tiếc cho Lô huynh Lô Minh Trạch, không tin pháp thuật của ta thì thôi, còn mất mạng oan uổng, lại càng đáng tiếc là, sau khi hắn chết, muội muội của hắn lại bị người ta ức hϊếp. Người tu đạo như ta cũng không đáng so đo với người thế tục. Một it gia sản bình thường cũng không vào được mắt ta, ngược lại có thể mượn cơ hội này rèn luyện tâm trí của Lô Hồng Anh, xem nàng có cơ duyên vào tiên đạo của ta hay không? Các ngươi nếu là còn nhớ tình nghĩa huynh đệ, thì giúp nàng cắt đứt căn tục duyên này, chặt đứt ý niệm của nàng ở nhân gian.
Trần Thất không chút để ý nói, nhưng đám người Vạn Kỳ nghe được lại là một chuyện khác. Bọn họ thầm nghĩ: “Thì ra là Thất thiếu thấy chúng ta không giúp đỡ huynh đệ nên mới không cùng chúng ta nói thêm cái gì, thật là oan uổng cho chúng ta. Dựa vào đám thân thích của Lô gia, chỉ cần chúng ta ra tay, nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ. Trước tiên cứ giúp Lô Hồng Anh muội muội đoạt lại gia sản lại đến xin Thất thiếu cho nhập môn…”
Vạn Kỳ so với những huynh đệ khác càng nhiều vài phần tâm tư, thầm nghĩ: “Ta vừa lúc trở về, xin muội muội của ta đến nói rõ ràng. Chỉ cần muội muội của ta ra mặt, tất nhiên có thể làm Thất thiếu tha thứ cho ta, hơn nữa chuyện này lúc đầu cũng không phải là lỗi của ta.”
Dương Châu thất hiệp bảy vị công tử, bảy vị thiếu hiệp này chỉ nghĩ việc mình làm là nghĩa hiệp, dù là đạo môn cũng phải sùng bái. Càng cảm thấy ý của ta tức là ý trời, việc ta làm chính là đạo trời. Bọn họ cũng không biết, đạo môn thượng cổ có cả sư phụ bắt đệ tử gϊếŧ người phóng hỏa, ăn uống dâʍ ɭσạи cờ bạc để rèn luyện đạo tâm, thậm chí còn có sư trưởng dạy đồ đệ làm mười chuyện tốt, mười chuyện xấu, mười chuyện tùy tâm và ý thích mà làm để rèn luyện đạo tâm. Đạo Tâm trong đạo môn và thay trời hành đạo, làm chút chuyện tốt ở thế tục, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Trần Thất thấy bọn họ hiểu lầm nhưng lại hợp tâm ý hắn nên cũng không đi nói rõ ràng. Hơn nữa đạo tâm khó dò, ngay cả bản thân hắn cũng là người mới nhập môn mà thôi, cho dù muốn chỉ điểm người khác cũng không có khả năng.
Sau khi Trần Thất nói xong liền tự thả ra Ô Kim Vân Quang, bay vào Kim Cương Tháp, Dương Châu Thất Hiệp nhìn nhau một lúc lâu, lắc đầu cười khổ rồi kết bạn rời đi.
Trần Thất biết, Dương Châu Thất hiệp đều là người có thế lực, gia đình có bối cảnh. Muốn giúp Lô Hồng Anh lấy lại gia sản chỉ là một cái nhấc tay, ngược lại là nếu hắn muốn làm chuyện này thì ngoại trừ phải dùng tới thủ đoạn của bọn cướp ra thì đúng là không có cách nào có ích. Chuyện của người thế tục, hắn không biết nhiều lắm, đã quen làm sơn tặc thì sao có thể biết được những thủ đoạn tranh giành gia sản của những người giàu có. Đây là đạo lí chuyên môn làm một công việc.
Trần Thất bước vào Kim Cương Tháp, thấy Lô Hồng Anh vẫn còn đang đau thương buồn bã, liền mỉm cười nói:
- Đồ nhi không cần như vậy, chuyện của ca ca ngươi cũng là không có cách nào khác, còn về gia sản của ngươi, ta đã cho mấy người Vạn Kỳ đi làm, chắc là ít ngày nữa sẽ có kết quả. Nhưng việc này chỉ để cho ngươi chấm dứt tục duyên, nếu ngươi đã vào môn đạo của ta thì phải buông bỏ thất tình lục dục, bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một pháp thuật, ngươi hãy cố gắng tu luyện, căn cốt của ngươi tốt hơn mấy người Vạn Kỳ rất nhiều, nếu tu luyện tiến bộ, nói không chừng ta có thể đưa ngươi trở lại bổn môn để bái kiến sư tổ. Ta nói rõ với ngươi trước, đệ tử bổn môn chia thành bốn bậc: ghi danh, ngoại môn, nội môn và chân truyền. Hiện tại ngươi gia nhập môn hạ của chúng ta được xem như là đệ tử ghi danh còn chưa về sơn môn, thành tựu ngày sau đều phải xem ngươi có cố gắng tu luyện tu vi hay không, cảnh giới có đủ hay không.
Đám người Vạn Kỳ, Lô Minh Trạch mười phần nhiệt tình với việc tu đạo, hơn nữa Vạn Phương đã bái Linh U Tử của La Phù Thất Chân làm thầy, Lô Hồng Anh mưa dầm thấm đất, cũng hiểu biết các tiên môn có những quy định này. Nữ nhân lập tức dịu dàng nói:
- Lời nói của sư phụ, đệ tử xin ghi tạc đáy lòng, chỉ là không biết sư phụ muốn truyền dạy cho ta pháp thuật gì?
Trần Thất thoáng suy nghĩ, liền nói:
- Ta sẽ dạy cho ngươi một bộ Hỏa Vân Cấm Pháp.
Bất luận là thượng cổ đạo môn hay là tam phái lục giáo bây giờ, hoặc là núi Linh Thứu, Thương Lang Thần Cung, Lôi Điện Môn,... tứ đại môn phái đều thích diễn sinh đạo quyết căn bản ra pháp thuật truyền dạy cho đệ tử ngoại môn hoặc là đệ tử ghi danh. Thứ nhất, những pháp thuật này sẽ không tiết lộ đạo pháp căn bản khi chân truyền lập giáo, thứ hai, nếu như có đệ tử tu vi vượt trội, lấy được thành tích ưu tú, chỉ cần truyền tiếp đạo pháp căn bản, là có thể tích lũy tu vi lúc trước đều biến thành pháp lực của đạo pháp căn bản, sẽ không lãng phí thời gian.
Trần Thất đương nhiên sẽ không truyền đạo quyết căn bản của Hỏa Nha Trận ra ngoài, nhưng mà truyền Hỏa Vân Cấm Pháp cho Lô Hồng Anh, với hắn mà nói cũng không tính là gì. Hơn nữa, Hỏa Vân Cấm Pháp cũng là pháp thuật trong đại môn phái cũng giống như chân pháp của Tiểu Chư Thiên Vân Cấm, cũng không phải là một bộ đạo quyết pháp thuật đặc biệt, chỉ cần là tu luyện đạo quyết của Thái Dương Chân Hỏa thì đều tu luyện được.
Lô Hồng Anh nghe thấy Trần Thất đồng ý truyền dạy đạo pháp, nàng cũng không biết sự khác nhau của đạo quyết và pháp thuật, trong lòng âm thầm vui mừng, nghe Trần Thất từng câu từng chữ truyền dạy Hỏa Vân Cấm Pháp, còn phân ra một luồn chân hỏa đánh vào trong người nàng, giúp nàng thay gân hoán cốt, tạo căn cơ. Lô Hồng Anh càng không biết, luồng chân hỏa này chính là căn bản của Hỏa Nha Trận, nếu là bản thân nàng tu luyện, bất kể thành tựu sau này cao hay thấp thì đều là của chính mình. Nếu là để người khác đưa vào thì mặc kệ thành tựu sau này như thế nào thì cũng là làm không công cho người khác. Trần Thất có thể tùy ý điều khiển sự sống chết của nàng. Nhưng mà Lô Hồng Anh là người, không giống như điểu yêu, có thể nháy mắt biến thành hỏa nha, chi bằng nàng luyện thông khiếu huyệt toàn thân, hơn nữa dịch chuyển khiếu huyệt còn lại đều sang bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, mới có thể như vậy, so với thuần hóa điểu yêu thì phiền phức hơn nhiều.
Cho dù Trần Thất cũng là mới tu luyện đến bước này nhưng Lô Hồng Anh muốn tu luyện đến có thể biến bản thân thành hỏa nha thì cần ít nhất cũng phải mấy năm, chính là mười mấy năm thời gian. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Hỏa Nha Trận chỉ thu nhận điểu yêu, không tế luyện nhân tộc và những yêu quái khác.