Chương 114: Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình

Trần Thất có thể cảm nhận được toàn thân đang chìm đắm trong một loại kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa dòng kɧoáı ©ảʍ này càng lúc càng tăng cường, tựa như đối mặt với sự gϊếŧ chóc vô tận này, mỗi một tấc trên cơ thể, mỗi một ý nghĩ trong đầu đều đang reo hò nhảy nhót, vui sướиɠ hưng phấn.

"Làm sao ta lại biến thành như này? Tuy rằng Trần đại đương gia ta đã từng gϊếŧ người nhưng đều là bất đắc dĩ phải làm. Hiện tại dường như có âm thanh nói với ta là gϊếŧ đi, gϊếŧ đi, gϊếŧ thật vui sướиɠ, gϊếŧ cho máu trải ngàn dặm, gϊếŧ đến khi núi thây chất đầy như ngục, đến khi vạn vật tuyệt diệt, không lưu lại dù chỉ là một sinh linh, đó là chuyện hân hoan yên bình, sảng khoái nhất... Ý nghĩ trong đầu này đến từ đâu? Đây có phải là suy nghĩ nên có trong đầu không?"

Trần Thất không phải chưa từng đắm vào mê muội, loại cảm giác gần như chân thật này, tựa như gϊếŧ chóc càng nhiều thì đạo pháp của chính mình càng lợi hại, cuộc sống cũng thêm phần sung sướиɠ, nhưng trong lòng tiểu tặc này vẫn đang có rất nhiều thanh âm phản đối. Trần Thất từ nhỏ đến lớn đều sống ở Thiên Mã sơn trại, dường như mỗi ngày đều có dê béo cướp về, có được chút ban ơn của Đại trại chủ, tu luyện tiến bộ Thiết Cốt Công hoặc là đao pháp của mình chính là việc vô cùng vui vẻ.

Nhưng không giống như Trần Thất của hiện tại, hắn đã không còn là tiểu tặc của núi Thiên Mã nữa, hắn không cần phải cướp bóc cũng sống tốt. Những chuyện trước kia có thể khiến hắn vui vẻ, hiện tại đều chỉ là hạt cát không đáng nói đến. Hắn ở trong mộng từng mơ qua vô số lần có thể tu luyện Thiết Cốt Công như trại chủ Hắc Toàn Phong, hiện tại nghĩ đến chẳng những buồn cười, hơn nữa tu vi Thiết Cốt Công của hắn đã bỏ xa Hắc Toàn Phong. Từng hy vọng bản thân có được vô số vàng bạc, nhưng hiện tại Trần Thất còn chưa ra tay cướp bóc, chỉ từ hai con dê béo Hòa Sơn Đạo đã đủ tiền tài tiêu xài cho kiếp này. Thậm chí nếu hắn muốn nhiều của cải hơn nữa thì chỉ cần dùng phù tiền ngưng tụ trong Kim Cương Tháp mỗi ngày lấy ra buôn bán, liền dễ dàng trở thành cự phú một phương.

"Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng mỗi người đều có thể lựa chọn con đường của chính mình."

Khi trong lòng Trần Thất bỗng nhiên bật ra một câu này thì một cơn đau không rõ lí do nhói lên trong tim, nỗi đau này không phải là đau đớn trên thân thể, mà đến từ nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, thậm chí sâu đến nỗi hắn nghĩ rằng đời này sẽ không thể trải qua nữa. Những lời này đều không phải tự hắn đúc kết, những lời này là... của mẹ Trần Thất, thời điểm dạy hắn đọc sách nhận chữ đã nhẫn nại không phiền lặp đi lặp lại dạy hắn đạo lí. Người phụ nữ như hoa mất sớm, người phụ nữ bất hạnh theo đạo tặc này đã dùng tất cả dịu dàng và tình thương của mẹ để nói cho đứa con yêu dấu rằng tương lai hắn có thể quang minh chính đại tạo nên sự nghiệp. Trong cảm nhận của Trần Thất, người phụ nữ ấy không thể thay thế được, chỉ là Trần Thất rơi vào tay đạo tặc nên cho tới nay đều không có cách lựa chọn, sau khi dần dần lớn khôn thì luôn cảm thấy nguyện vọng mong muốn mình trở thành người tốt của mẹ nhưng chính mình không thể làm được, cho nên mới cố quên đi, thậm chí luôn lấy mục tiêu tương lai mình sẽ trở thành đại tặc hoành hành thiên hạ để cố quên đi lúc còn nhỏ mẹ đã tha thiết hy vọng, không ngại phiền hà dạy dỗ...

Thậm chí Trần Thất tới cuối cùng, ngay cả bản thân cũng cho rằng chí hướng của mình chính là trở thành một Đại trại chủ. Khi hắn trong lúc vô ý gϊếŧ Tiêu Bình Nam, sau khi có được ba trang sách vàng cùng Hòa Sơn Kinh liền chăm chỉ mưu cầu nguyện vọng trở thành đại tặc, luôn muốn tìm một sơn tràng, thu thập nhiều tiểu đệ để xây dựng một thành trại, tốt nhất là mỗi ngày đều có thể cướp được dê béo....

Nhưng trong một khắc này, thời điểm Trần Thất bị ảo cảnh mê hoặc lâm vào gϊếŧ chóc không ngừng, chuyện mẫu thân tha thiết dạy bảo khi còn nhỏ, ánh mắt mỗi lần nhìn hắn chờ đợi đều trỗi dậy từ sâu trong nội tâm hắn. Sức mạnh từ nội tâm giống như sự bảo vệ của mẫu thân dành cho con, cũng không phải năng lực cường đại thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé không đáng kể nhưng lại nhỏ từng giọt không ngừng, không thể ngăn cản.

Đáy lòng Trần Thất cuồn cuộn tình cảm nồng đậm, cơn đau không tồn tại kia lại càng rõ ràng làm cho toàn thân hắn sinh ra một luồng chiến ý không thể ngăn cản. Thái Thượng Hóa Long quyết luân chuyển toàn thân, biến hóa thành một con giao long màu vàng rít gào bay lên trời, thúc giục khí tức của Trần Thất tiếp tục tăng vọt.

Giống như sóng to gió lớn, sóng sau lớn hơn sóng trước, tác dụng chậm vô cùng, không chút ngừng nghỉ.

Khí tức mạnh mẽ của phương xa kia dường như cũng rất kinh ngạc, cớ sao hung uy của mình xưng bá thiên hạ lại có người đến khiêu chiến. Sau một tiếng rống réo rắt, một con thú cổ xưa to lớn từ thế giới này biến hóa ra. Đó là một con thanh lang ba đầu, toàn thân bên trong được bao phủ bởi một lớp cát vàng. Thân hình ít nhất cũng cao hơn trăm trượng, mỗi một cái đầu sói đều có cái miệng to đủ để nuốt cửa thành vào.

Trần Thất hợp hai tay lại, Chân Long Kình bị Thái Thượng Hóa Long quyết thúc đẩy ra liền biến thành một con rồng lửa ngẩng đầu rít gào, toàn thân bốc cháy phừng phừng. Từ khi Trần Thất tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết đến nay thì đây là lần đầu tiên thúc giục bộ đạo thuật thượng cổ này tới đỉnh phong, tựa như tại một khắc này hắn có thể xuyên qua thời gian không gian vô cùng, cảm nhận được ý chí bất hủ mà mạnh mẽ của người nọ truyền xuống đạo quyết này, luồng ý chí bá đạo mà vô tình, dường như chỉ cần không tuân theo hắn đều có thể tùy tay phá hủy, sự vật nào cũng không còn quan trọng.

Hỏa Long Phần Dã cứng rắn đối đầu với thanh lang ba đầu.

Nếu không phải Trần Thất đã khai thông Nhãn thức, Nhĩ thức, tu thành Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm thì không thể nhìn ra đây là ảo ảnh. Con thanh lang ba đầu dựa vào pháp lực ảo cảnh biến ảo, thông thiên triệt địa, thậm chí không thua kém thượng cổ chân tiên. Nhưng Trần Thất nhìn thấy hết thảy, sức mạnh của con thanh lang ba đầu này cùng lắm cũng chỉ luyện đến tiêu chuẩn tầng thứ ba. Tuy rằng cảnh giới tu luyện của con thanh lang ba đầu này chỉ cao hơn Trần Thất một chút, nhưng đối với Trần Thất mà nói, chênh lệch một tầng cảnh giới này hoàn toàn không đủ để áp chế hung uy Chân Long Pháo của hắn.



Vừa tiếp xúc với Hoàng Sa Vạn Dặm cùng Hỏa Long Phần Dã mà thanh lang ba đầu phụt lên liền có một luồng sức mạnh kinh thiên phản kích lại, làm cho thân hình của thanh lang ba đầu dùng ảo ảnh ngưng lại, cũng bị Hỏa Long Phần Dã tấn công tán loạn. Tuy rằng sâu thẳm trong trái tim Trần Thất đang hụt hẫng bởi nỗi đau khiến cho mẫu thân chờ mong nên xuất ra sức lực tiềm tàng trước nay chưa từng có. Nhưng ảnh hưởng của ảo ảnh đối với kẻ xâm nhập rất lớn, đạo hạnh của hắn lại kém đối phương một bậc, cho nên khi Hỏa Long Phần Dã xuyên thủng thân hình của thanh lang ba đầu thì Trần Thất cũng bị cát vàng của thanh lang đánh bay ra ngoài.

Trần Thất ở giữa không trung đã biến hóa thành một con hỏa nha, đôi cánh vừa vỗ liền chế trụ chiều hướng thối lui về sau. Hắn vẫn chưa nhân cơ hội dùng Hỏa Vũ Tiễn tấn công địch, ở sâu trong tâm khảm của Trần Thất tựa như vẫn mơ hồ bất định, lần này nhất định phải dùng Thái Thượng Hóa Long quyết mới có thể tận dụng lúc phá cửa mà ra cướp được nhiều thứ tốt.

Trần Thất dựa vào hỏa nha biến thân ngừng lại chiều hướng suy tàn, gào to một tiếng thu hồi lại biến hình hỏa nha, vẫn dùng chiêu cũ là Hỏa Long Phần Dã, lúc này Trần Thất sử dụng cả hai luồng Chân Long Kình trong cơ thể, hai con rồng lửa rít gào vang trời lần lượt thay đổi hình thành thế thắt cổ. Thanh lang ba đầu tuy muốn phun lên Hoàng Sa Vạn Dặm muốn ngăn cản nhưng lại bị một kích vừa gia tăng uy lực mấy lần của Hỏa Long Phần Dã xuyên thủng, hơn nữa lúc này hai con hỏa long lọt vào trong thân hình của nó, chưa vội xé rách mà ở ngay trong cơ thể tàn sát bừa bãi, cắn nuốt khí tức hư ảo hợp thành nó.

Trần Thất đè hai tay, ung dung sải bước tiến đến, tuy rằng thanh lang ba đầu này cao lớn hơn hắn vạn lần, so với thanh lang ba đầu có thể nuốt sống phủ thành Phúc Dương, nhưng Trần Thất so với những người thường thì thân hình cũng được coi là cao lớn, lúc này lại như con kiến nhỏ bé. Nhưng khí thế của tiểu tặc này vẫn vững vàng đàn áp lại thanh lang ba đầu một bậc. Ý nghĩ trong đầu Trần Thất vừa động, hai con rồng lửa nghe lời xoay quanh, thanh lang ba đầu tuy còn muốn ngoan cố chống lại, nhưng khí tức hư ảo tạo thành cơ thể nó đang bị hai con rồng lửa điên cuồng cắn nuốt, nó muốn tỉnh lại cũng không đủ lực lượng nữa.

- Phá cho ta, phá để ta xem xem cuối cùng ngươi mang đến cho ta cái gì.

Trần Thất quát lạnh một tiếng, thanh lang ba đầu đã bị hai con rồng lửa trong cơ thể xé rách thành vô số mảnh, sau khi đánh chết thanh lang, hai con rồng lửa vẫn chưa chịu bỏ qua, chỉ đến khi cắn nuốt sạch sẽ thân hình vỡ nát của thanh lang ba đầu vừa rơi xuống rồi mới thu hồi về trong cơ thể Trần Thất.

Chất chứa trong cơ thể thanh lang ba đầu là một luồng sức mạnh không rõ nguồn gốc hóa thành vô số văn tự tao nhã tĩnh mịch, chậm rãi tan vào trong Chân Long Kình của Trần Thất. Vốn Trần Thất đã phân ra một đạo Chân Long Kình, cuối cùng biến đổi thành Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên đóng giữ tại mi tâm Tổ khiếu của hắn. Lúc này bởi vì Kim Cương Tháp lưu lại bên ngoài, luồng Chân Long Kình trong đan điền của hắn không còn nơi trú ngụ. Nhưng khi thân hình của thanh lang ba đầu vỡ nát hóa thành vô số văn tự, Trần Thất cắn nuốt tất thảy sức mạnh của hư ảo, giống như tìm kiếm ngọn nguồn hội tụ vào trong đan điền của Trần Thất, hơn nữa cùng với Chân Long Kình trong đan điền kia chặt chẽ hòa thành một thể.

Trần Thất ngưng thần xem xét liền nhìn thấy được, Chân Long Kình trong đan điền biến hóa thành một đoàn quang khí giống như cầu vồng ngũ sắc, quay quay cuồng cuồng, cuối cùng biến hóa thành một cuốn kinh thư. Trên cuốn kinh thư này không có chút văn tự nào, vốn tất cả văn tự trong cơ thể thanh lang ba đầu đã biến mất, nhưng quyển kinh thư này vẫn có một điểm đặc thù khó có thể nói thành lời. Trần Thất thoáng dùng ý nghĩ khẽ lật đã biết điểm hữu dụng tuyệt diệu của nó.

Cắn nuốt khí hư ảo trong cơ thể, còn có bí quyết truyền thừa che dấu trong cơ thể thanh lang ba đầu, đạo Chân Long Kình thứ hai của Trần Thất cũng đã biến thành một món pháp khí. Pháp khí này sau khi sinh ra liền từ trong đan điền dâng lên, cuối cùng hứng thú đi thẳng đến khiếu huyệt ngọc chẩm ở gáy mới ngừng lại.

Trần Thất phất tay áo, ảo cảnh trước mắt liền mờ đi, chỉ thấy hai người Hứa Lý cùng Ứng Ưng đảo quanh như đứa ngốc, nhìn thấy Trần Thất bỗng nhiên xuất hiện hai người này mới kinh ngạc lẫn mừng rỡ chạy tới:

- Thất thiếu ngươi không sao chứ? Vừa rồi ngươi chạy đi đâu, chúng ta đi vào tìm ngươi nhưng như thế nào cũng không tìm được.

Trần Thất thấy hai người lo lắng cho hắn như thế trong lòng cũng cảm động, cười nói:

- Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta vẫn nên ra ngoài thì hơn, có một số việc ta cũng không quá rõ ràng, còn phải hỏi lại các ngươi.