Chương 107: Thôi tâm trí phúc, đản hung lộ nhũ

Hứa Lý và Ứng Ưng đều chìm đắm vào việc tu hành Thiết Cốt Công, hoàn toàn không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài nên Trần Thất hô to bọn họ cũng không nghe thấy. Hai thiếu niên ăn mày này mỗi quyền mỗi cước đều mang theo tầng tầng mạch nước ngầm, đánh đến mức suối nước không ngừng lay động, giống như có mấy trăm con cá lớn quay cuồng ở trong nước.

Trần Thất vươn hai tay ngoi lên từ trong nước. Nước suối từ trên đỉnh đầu đến đuôi tóc, từ thân trên đến thân dưới rơi thẳng vào trong dòng suối nhỏ, thế nhưng trên người hắn lại không dính một giọt nước. Mũi chân tên tiểu tặc này lướt nhẹ trên mặt nước vững vàng như đi trên đất bằng, đủng đỉnh đi trở về bên bờ. Hắn cũng không mặc đống quần áo ăn xin rách nát kia, mà lấy ra từ trong túi Ngũ âm một bộ quần áo khác mặc vào, lập tức lộ ra tư thế oai hùng, khí thế hiên ngang.

Hắn đổi chủ ý rồi, Trần Thất không định sử dụng thân phận ăn mày này nữa, Hứa Lý và Ứng Ưng sẽ là lớp ngụy trang tuyệt vời của hắn.

Trần Thất sau khi kinh ngạc, liền rơi vào trầm tư. Hứa Lý với Ứng Ưng mặc dù tư chất khác người, hoặc là có duyên kỳ ngộ, đã từng nuốt thiên tài địa bảo gì đó, thế nhưng cũng không thể trong vòng một ngày liên tiếp đột phá hai tầng Thiết Cốt Công. Trần Thất nghĩ đến mọi khả năng, cuối cùng lại phát hiện chỉ có một lời giải thích, đó là hai thiếu niên này vốn dĩ đã từng tu luyện Thiết Cốt Công cho nên lúc này mới có thể đột phá dễ dàng.

“Khả năng này không lớn, nếu bọn họ đã tu luyện Thiết Cốt Công thì ta vận dụng Thái Thượng Hóa Long quyết sẽ có thể tra xét ra, chuyện này đúng là khó giải thích…”

Trần Thất lật lại một lần tất cả các phỏng đoán của mình, hắn cũng không phải là người hay để ý chuyện linh tinh vụn vặt, nếu đã không nghĩ ra thì cũng không cần hao tổn tâm thần, chỉ là thầm nghĩ: “Bất kể ra sao thì hai thiếu niên này coi như có duyên với ta, bí mật của bọn họ sớm muộn gì ta cũng tra ra được. Nếu có thể hiểu rõ tại sao tiến cảnh tu luyện của bọn họ lại nhanh như vậy, nói không chừng có thể vận dụng vào việc tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết với Hỏa Nha Trận của ta. Chẳng qua loại chuyện như thế này cũng không thể quá vội vàng xao động, chung quy cần phải từ từ lôi kéo cảm tình, nước chảy thành sông, để cho bọn họ tự nguyện nói ra. Nếu dùng mưu mô quỷ kế, nói không chừng liền biến khéo thành vụng, hai bên liền trở mặt thành thù.”

Trần Thất suy xét rõ ràng chi tiết này liền ngồi bên bờ nghiêng đầu nhìn Hứa Lý cùng với Ứng Ưng đang quay cuồng ở trong nước. Qua khoảng chừng hai ba canh giờ, hai thiếu niên này cùng nhau cười vang, gần như là đồng thời đột phá tầng cảnh giới thứ ba của Thiết Cốt Công.

Hai người cười lớn dắt tay nhau lên bờ, nhìn thấy Trần Thất liền tín nhiệm thêm mấy phần. Pháp môn Thiết Cốt Công mà Trần Thất truyền thụ cho bọn họ, ở trong lòng hắn cũng không phải rất quan trọng, đó là bởi vì hắn có ba trang sách vàng, chỗ quý giá so với Thiết Cốt Công nhiều hơn vô số lần. Nhưng võ nghệ thượng thừa như vậy, nhắm thẳng vào tiên thiên đại đạo thì đặt ở trong bất cứ một môn phái nào cũng đều không được truyền thụ nếu không phải là đệ tử chân truyền, kể cả là con trai mình thì cũng phải trải qua mấy lần khảo nghiệm tâm tính mới có thể yên tâm truyền thụ.

Trần Thất vừa mới gặp bọn họ mấy lần, thế mà đã dốc túi truyền thụ tâm pháp Thiết Cốt Công cho bọn họ, phần tình nghĩa này vô cùng sâu nặng. Hứa Lý cùng Ứng Ưng kỳ thật không phải là người có thân phận lai lịch như lời bọn họ nói, cha mẹ bị gian thần trong triều đình hãm hại mà mất gì gì đấy đều là do Ứng Ưng nghe được từ chỗ người kể chuyện, vì mặt mũi mà quen miệng nói ra để lừa gạt “người lạ” Trần Thất.

Hai người đều mất cha mẹ từ nhỏ nên phải lưu lạc ngoài đường, ngoại trừ hai người nương tựa lẫn nhau thì thật ra chưa từng có người thứ ba đối xử với bọn họ tốt như vậy, cho nên trong chốc lát họ liền coi Trần Thất như một người trong số họ.

.Hứa Lý cười hì hì nói:

- Công phu do Trần Thất lão đệ dạy cho chúng ta quả nhiên lợi hại, ta hiện tại cảm thấy toàn thân cao thấp có sức lực dùng mãi không hết, vóc người hình như cũng mạnh khỏe đẹp đẽ hơn một chút, trên người có công phu quả nhiên là chuyện tốt.

Ứng Ưng cũng vừa cười vừa nói:

- Sau khi Hứa thiếu tu luyện Thiết Cốt Công có phải cũng cảm thấy chỗ kia cứng rắn như sắt hay không, lúc này mới trở nên lẳиɠ ɭơ hẳn lên. Ta cũng không phải nói ngươi, ở trên phương diện năng lực của đàn ông thì ngươi không cách nào so sánh với Hứa thiếu của ta được đâu.

Trần Thất nhìn hai tên này có ý mèo khen mèo dài đuôi, thổi phồng lẫn nhau liền vội cười ha ha nói:

- Thiên tư của Hứa thiếu với Ứng thiếu vô cùng lợi hại, ta phải mất bốn năm năm mới có tu vi bằng các ngươi hiện tại, coi như các ngươi đã từng nuốt tiên huyết của xà tinh, nếu không có thiên phú trời sinh thì chỉ sợ cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.



Hưa Lý nói khoác mà không biết ngượng:

- Huynh đệ chúng ta đều là có tài nhưng không gặp thời, chỉ cần có một chút cơ hội liền có thể tỏa sáng rực rỡ. Vốn dĩ ta và Ứng thiếu định gia nhập võ quán lớn nhất thành này, sau khi học tập võ nghệ mới bước chân vào giang hồ. Bây giờ chúng ta đã học được võ công thượng thừa bậc này, hiện tại hẳn là nên tìm một chỗ dương danh lập nghiệp mới phải.

Ứng Ưng chung quy là hơn cẩn thận một chút, vội vàng la lên:

- Hứa thiếu, võ nghệ của chúng ta bây giờ còn chưa phải quá cao cường, chờ chúng ta tu luyện thêm ít ngày nữa, có bản lĩnh như Thất thiếu thì ba người chúng ta liên thủ xông pha giang hồ cũng không muộn.

Hứa Lý cùng Ứng Ưng thay đổi trang phục, cũng không nói gì nữa. Chỉ là bọn họ thấy Trần Thất sau khi thay đổi quần áo thì cả người liền rực rỡ hẳn lên, nhất thời cũng ngại mặc lên quần áo ăn xin của mình. Chẳng qua hai người không có bản lĩnh như của Trần Thất, bên người không có một cái túi Ngũ âm có thể đựng quần áo, cộng thêm tài sản của bản thân cũng đơn bạc, không có cách nào lấy ra một bộ trang phục mới.

Trần Thất cười ha ha nhìn hai người nói bậy, đến cuối cùng không nhịn được mới hơi lúng túng mà mặc lên quần áo ăn xin của mình, không khỏi cười dài nói:

- Tướng mạo của hai vị ca ca tốt như vậy, lại mới tắm xong, sao có thể mặc quần áo bẩn như vậy. Chỗ của ta có hai bộ nhuyễn giáp, Hứa thiếu với Ứng thiếu có ngại thử một chút không?

Trần Thất lấy ra hai bộ hắc giáp đoạt được ở Thú Vương Doanh, Hứa Lý cùng Ứng Ưng lập tức cao hứng hú lên quái dị, cùng nhau nhào tới, hai người phân nhau mặc áo giáp vào, quả nhiên anh tuấn bừng bừng, không ai có thể nhìn ra hai người này chính là ăn mày.

Hứa Lý mặc áo giáp vào liền nhìn trái nhìn phải, hài lòng đến không thể hài lòng hơn, miệng nói:

- Nếu có thêm một thanh thương đao thượng đẳng treo ở bên hông thì Hứa Lý ta liền có chút uy phong.

Ứng Ưng nhìn một hồi, trơ mặt ra đến bên cạnh Trần Thất nói:

- Thất thiếu vừa nãy ở trong nước đã lấy một món pháp khí ra nghịch, hiện tại lại lấy ra đống quần áo này, vừa nãy không thấy trên người ngươi có hành lý gì, nghĩ chắc là vẫn có thứ gì đó có thể chứa đựng rất nhiều đồ vật… mấy thứ như túi pháp bảo của tiên gia, vòng tay trữ vật, thạch anh không gian gì gì đấy sao đệ không lấy ra để cho huynh đệ hiểu biết một phen, mở mang tầm mắt.

Trần Thất lây nhiễm sự nhiệt tình của hai huynh đệ này, khẽ quơ một cái liền có ba vòng sáng màu đen bay ra, hắn nói:

- Món đồ này của ta gọi là túi Ngũ Âm, quả thực có thể đựng được không ít đồ vật. Hai vị ca ca muốn binh khí thì chỗ này của ta có, muốn pháp khí gì nơi này cũng có. Chẳng qua nói thật một câu, các ngươi chưa từng tu luyện đạo pháp nên không có pháp lực, ngay cả một tia chân khí cũng chưa luyện ra, có đưa cho các ngươi thì các ngươi cũng không thể dùng.

Trần Thất tiện tay lấy ra hai thanh cương đao tặng cho Hứa Lý và Ứng Ưng. Hứa Lý cũng không khách khí, sau khi nhận lấy thanh đao liền nghiêm túc nói:



- Tuy rằng chúng ta cùng Thất thiếu hôm nay mới gặp, nhưng mọi người đều như vừa gặp đã quen. Mấy thứ này huynh đệ chúng ta sẽ không khách sáo, thế nhưng nghe người ta nói tiên môn đạo phái đều có quy củ riêng, pháp thuật không phải có thể tự ý truyền ra ngoài, huynh đệ chúng ta cũng không phải người không biết trước sau, nếu tính là Thất thiếu muốn tặng chúng ta cũng chưa chắc sẽ nhận. Ứng thiếu chỉ là muốn mở mang tầm mắt, cũng không có ý khác.

Ứng Ưng cũng khẽ chắp tay, học lễ tiết của hào khách giang hồ nói với Trần Thất:

- Hôm nay gặp được Trần Thất, ngươi xem chúng ta là huynh đệ, không coi chúng ta là hai gã ăn xin, chúng ta cũng xem ngươi như huynh đệ, chỉ cần sau này có gì sai kiến ta sẽ cùng Hứa thiếu vì ngươi trèo băng sông vượt lửa, không có nửa câu oán thán.

Trần Thất cũng có chút cảm động, hắn có thể phát giác ra được lời nói của của hai thiếu niên này phát ra từ nội tâm, chân thành tha thiết. Chẳng qua Trần Thất lại lắc đầu nói rằng:

- Cũng không giấu gì hai vị, pháp khí ban nãy tôi sử dụng đều là đoạt trên người một kẻ thù, không cần phải tuân theo quy củ của sư môn. nếu các ngươi muốn học những pháp thuật này ta có thể dạy, chỉ là trước khi các ngươi tu luyện ra chân khí thì coi như đã học pháp môn nên cũng không thúc giục được, tuyệt không phải do ta keo kiệt.

Nghe Trần Thất nói vậy, Hứa Lý và Ứng Ưng đều cùng nhau hoan hô, tâm tính thiếu niên không thể nghi ngờ lộ hết ra ngoài. Hai người cùng nhau hô lên:

- Không ngờ tới hôm nay chúng ta tốt số như vậy, vốn dĩ cho rằng học được Thiết Cốt Công đã là đυ.ng phải vận may khủng khϊếp rồi, không nghĩ tới còn có thể học một chút pháp thuật, đây là ước mơ tha thiết của bao người mà cầu cũng không cầu được.

Trần Thât cười ha ha, hiểu biết của hắn so với Hứa Lý cùng Ứng Ưng lại cao hơn một bậc. Hắn nói với hai thiếu niên đang vô cùng hưng phấn:

- Ta phen này xuất sư môn hành tẩu giang hồ là vì tìm kiếm một khối sắt tốt có thể tế luyện phi kiếm. Vốn dĩ chuyện này không nên nói với người ngoài, thế nhưng mọi người đều đã quen thuộc như vậy rồi, nói ra cũng không có vấn đề gì cả. Ta ước chừng cần phải ở lại phủ Phúc Dương thêm một khoảng thời gian, chẳng qua sư môn ta có một số kẻ thù, biết ta hạ sơn liền phái người đến ám sát ta. Vốn dĩ ta có vài thủ đoạn có thể ám toán ngược lại tên đại địch của sư môn kia, chỉ là cũng không chắc chắn lắm, không biết hai vị có thể giúp ta chăng?

Trần Thất vừa mới nói ra, Hứa Lý liền đáp lời:

- Chuyện này thì có khó gì, chẳng qua Thất thiếu là người trong tiên đạo, đại địch của ngươi chỉ sợ cũng có học pháp thuật, huynh đệ chúng ta không biết pháp thuật nên không biết làm thế nào mới có thể giúp một tay, Thất thiếu cứ nói thẳng ra là được, chúng ta nhất định chiếu theo đó mà làm.

Trần Thất cười ha ha một tiếng, nói:

- Cũng không có gì đặc biệt, chính là tên đại địch kia biết đại khái tuổi của ta, biết ta am hiểu pháp thuật gì, nhưng lại chưa từng thực sự gặp ta. Nếu ta một thân một mình thì rất dễ bị hắn nhận ra, đến lúc đó địch trong tối ta ngoài sáng sẽ rất dễ bị thiệt thòi. Nếu hai vị ca ca đi theo ta, ba huynh đệ chúng ta đi cùng nhau, lang thang xung quanh thì người nọ nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm, chỉ cần hắn không cẩn thận lộ ra sơ hở thì chính là ta trong tối hắn ngoài sáng, hươu chết vào trong tay ai còn chưa biết. Cũng không cần hai vị ca ca hỗ trợ đấu pháp.

Trần Thất nói rõ ràng, Hứa Lý giơ ngón tay cái nói:

- Thất thiếu quả nhiên quỷ kế đa đoan, làm kẻ địch của ngươi thật không phải là chuyện tốt. Việc này huynh đệ chúng ta giúp được, không bằng nhân lúc này chúng ta nghĩ cái biệt hiệu để mọi người cùng xông pha giang hồ cũng dễ làm cho người ta nhớ rõ. Cho rằng chúng ta là do cùng một sư phụ dạy dỗ thì càng dễ gạt người.

Trần Thất vỗ đùi luôn miệng khen hay.