Chương 106

Trong lòng Trần Thất thấy có chút kỳ lạ, nghĩ thầm: “Trong cơ thể của hai người kia quả thật có một luồng khí dương cương, nhưng ta cũng từng ăn mấy con yêu tinh rồi, tại sao từ trước đến nay đều chưa gặp dấu hiệu này?”

Trần Thất trong lòng thấy kỳ lạ liền có ý muốn lôi kéo, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc bí mật trong lòng hai tên ăn mày này là gì. Hai tên ăn mày kia nghe thấy Trần Thất nguyện ý truyền thụ võ công cho bọn họ đều cảm thấy vui mừng quá đỗi, vỗ vai Trần Thất, giống như là bạn lâu năm, lập tức lộ ra vẻ thân mật.

Trần Thất tất nhiên sẽ không truyền những loại công phu Hỏa Nha trận, Thái Thượng Hóa Long quyết, Thôn Nhật Thần Viên Biến cho người ta, chỉ truyền cho Thiết Cốt Công, không giấu giếm chút gì mà truyền hết môn công phu bên ngoại cho hai người.

Hai thiếu niên ăn mày này, mặt trắng tên là Hứa Lý, da ngăm tên là Ứng Ưng, bọn hắn không suy nghĩ gì nhiều liền bái sư học nghệ, nhưng vì xuất thân xấu hổ, cho dù có chút kỳ ngộ cũng không dám nói với người khác, cho nên chỉ có thể làm hai tên ăn mày lang thang. Trần Thất vừa mới đi tới chỗ bọn họ hóng mát, Hứa Lý liền nhìn ra vị thiếu niên này có chút hơn người, Trần Thất mặc dù cố ý che giấu nhưng một thân võ nghệ, giơ tay nhấc chân đều không giống với người thường, cho nên hai người bọn họ mới nhìn ra được.

Hứa Lý vì muốn giao du với người này liền cố ý nói đến chuyện của Vạn Kỳ, lại không ngờ rằng đánh bậy đánh bạ vậy mà gợi lên hứng thú của Trần Thất. Còn chuyện hai người đùa giỡn thì cũng từng luyện tập qua, vốn nghĩ cho dù Trần Thất không ra tay thì bọn họ cũng muốn thử bản lĩnh của vị thiếu niên này.

Hứa Lý và Ứng Ưng được Trần Thất truyền thụ cho Thiết Cốt Công thì trong lòng đều xem hắn là “người tốt”. Hai thiếu niên tràn đầy vẻ hào hứng, lập tức bắt đầu tu luyện. Trần Thất cũng không sốt ruột hỏi chuyện của Vạn Kỳ và Dương Châu Bát Anh, dù sao thì Vạn gia có xưng danh là cự phú đứng đầu thiên hạ, người chạy nhưng miếu không chạy, như thế nào thì cả nhà bọn họ cũng không trốn thoát được, cho nên hắn chỉ tràn đầy vẻ hào hứng ở bên cạnh chỉ điểm chỗ mấu chốt cho hai tên ăn mày kia.

Trần Thất nhìn được một lúc thì sắc mặt có chút thay đổi. Hứa Lý và Ứng Ưng sau khi có được pháp môn của Thiết Cốt Công liền bày ra tư thế quyền pháp của Thiết Cốt Công chỉ một hai lần liền có thể nắm chắc bí quyết tu luyện Thiết Cốt Công, có rất nhiều chỗ không cần Trần Thất chỉ điểm mà có thể tự mình lĩnh ngộ ra được, thiên phú cực cao, thật sự khó mà tưởng tượng được.

Trần Thất nghĩ thầm trong lòng: “Hai người này có thiên phú cao kinh người, vừa rồi bọn họ chắc chắn vẫn chưa nói thật, trên người hai tên ăn mày này nhất định có chút bí mật. Không ngờ mình mới tới phủ Phúc Dương đã có thể gặp được hai tên ăn mày có vẻ kỳ quái này.”

Hắn cũng không nghĩ xem trong ba người hắn chính là người nhỏ tuổi nhất.

Hứa Lý đang thử một chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt, chiêu tiếp theo là Hoành Tảo Thiên Quân còn chưa dùng tới, nhưng ý cảnh đã tới rồi, trong cơ thể có một luồng linh khí đậm đặc bỗng nhiên dâng trào lên, từ trong bụng tuôn ra lao khắp cơ thể, xương cốt toàn thân phát ra một tràng tiếng nổ nhỏ, toàn thân đột nhiên giống như đổ rất nhiều mồ hôi vậy, từ vô số lỗ chân lông cả người phun ra rất nhiều hơi thở. Ứng Ưng cũng đang luyện tập tới một chiêu thức rèn luyện cơ bắp hai chân, cũng hét lên một tiếng quái dị, trên cơ thể bỗng nhiên tuôn ra rất nhiều mồ hôi giống mực tàu vậy. Hai người kinh ngạc cùng nhau dừng tay nhìn về phía Trần Thất.

Trong lòng Trần Thất sửng sốt, trên mặt lại cười xán lạn nói:

- Không ngờ hai người các ngươi lại có thiên chất hùng hậu bậc này, vừa mới bắt đầu đã đột phá cảnh giới tầng thứ nhất của Thiết Cốt Công, các ngươi có thấy toàn thân nhẹ nhõm, trong cơ thể giống như có một chút phiền muộn bị tiêu tán đi không?

Hứa Lý và Ứng Ưng liên tục gật đầu, cùng nói:

- Bọn ta thực sự cảm thấy sức lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn.

Trần Thất gật gật đầu nói:

- Các ngươi đi kiếm chỗ tắm một cái đi, ngày mai lại luyện Thiết Cốt Công tiếp. Thứ này muốn nhanh thì sẽ không đạt được, cần phải từ từ khổ luyện mới được.

Hứa Lý và Ứng Ưng nhìn nhau một cái, thấy trên người đối phương bốc lên mùi tanh hôi đều ha ha cười lớn. Hứa Lý cười nói:



- Ta đã nói từ sớm, hai chúng ta có tướng mạo phi phàm, sớm muộn gì cũng có cao nhân giúp đỡ, quả nhiên có Trần Thất tiểu đệ tới. Chúng ta đi qua con suối ở thành Đông tắm rửa thôi, bây giờ cũng hôi hám quá rồi, cho dù là tên ăn mày cũng không thể không để ý như vậy, hôi hám thế này thì ngay cả ân chủ cũng không nguyện ý tới gần thì làm sao xin được tiền?

Ứng Ưng cũng vỗ vai Trần Thất nói:

- Trần Thất tiểu đệ, đi chung với bọn ta đi. Chúng ta biết đệ không phải là ăn mày, nói không chừng phải làm việc lớn gì đó nhưng đệ bây giờ đã mặc loại trang phục như này thì cũng nên mở rộng lòng, làm một tên ăn mày vui vẻ là được. Sau này muốn làm gì thì từ từ rồi tính.

Trần Thất nghe ra cách nói năng của hai tiểu tử này bỗng trở nên hơn người, so với lúc nãy thoáng có vẻ mạnh mẽ hơn, khác biệt hoàn toàn. Lúc đầu Ứng Ưng nhìn có chút chậm chạp thì giờ cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng. Lúc này mới đột nhiên hiểu rõ, nghĩ thầm: “Thì ra vừa nãy hai tiểu tử này là đang giả heo ăn thịt hổ, còn bày trò gì đó để dụ dỗ người khác.”

Trần Thất tuy đã hiểu rõ chi tiết này nhưng cũng không để ý lắm, kéo hai người họ đi cùng rồi nói:

- Đương nhiên là cùng đi, ngày hôm nay chúng ta gặp nhau chính là có duyên, nên trần trụi thẳng thắn gặp nhau, không bày trò giấu giếm gì cả.

Lời này của Trần Thất cũng có chút ẩn ý, hắn mới kéo hai người đi được mấy bước liền nghe thấy Hứa Lý và Ứng Ưng cùng ngượng ngùng nói:

- Trần Thất tiểu đệ…

Trần Thất mỉm cười hỏi:

- Hai vị ca ca có lời gì muốn nói ư?

Hứa Lý với Ứng Ưng cùng nói:

- Đệ đi sai đường rồi, bên đó là hướng đi vào chỗ phồn hoa trong thành, phải đi về hướng ngược lại mới có thể ra khỏi thành.

Trần Thất xấu hổ cười một tiếng, mặc cho hai tiểu tử này kéo đi về hướng thành Đông.

Hứa Lý và Ứng Ưng chính là người bản địa ở phủ Phúc Dương, cực kỳ quen thuộc nên dẫn theo Trần Thất đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rẽ đông rẽ tây không quá thời gian một nén nhang liền từ một cái lỗ hổng ở đống đổ nát trên tường thành chui ra khỏi phủ thành Phúc Dương. Lại đi ra không xa liền tới một con suối nhỏ nước vô cùng trong xanh, hai bên bờ không có người ở, thanh tĩnh tao nhã, nước suối cũng trong suốt tới mức thấy đáy, rất nhiều tôm cá chậm rãi bơi, mang theo ba phần yên tĩnh giống như một bức tranh.

Trần Thất kêu một tiếng “tốt”, rồi nói:

- Tình cảnh này thật làm cho người ta không nhịn được muốn xây nhà ở đây định cư lâu dài.

Hứa Lý cười nói:

- Vậy thì có gì khó đâu, gần đây cũng không có ai ở, chúng ta chỉ cần chặt một ít cây tới dựng một căn nhà gỗ, ở bao lâu cũng không có ai để ý tới. Chỉ là ở đây thì hơi khó kiếm thức ăn, vẫn là về phủ Phúc Dương mới có thể kiếm được chút thức ăn lấp bụng. Ở chỗ này làm người ẩn cư tất nhiên là rất tốt, làm tên ăn mày thì phải chết đói.



Trần Thất cười ha ha, vượt lên trước cởi bộ đồ ăn mày trên người xuống, ùm một tiếng nhảy vào trong suối. Phủ Phúc Dương nằm ở phương nam nên khí hậu nóng bức, suối nước mát mẻ, ngâm cả người ở trong đó làm cho tên tiểu tặc đầu thoải mái tới mức rên lên một tiếng, liên tục nói:

- Thoải mái quá, thoải mái quá.

Hứa Lý với Ứng Ưng thấy thế cũng tự mình cởi sạch quần áo rồi nhảy vào trong suối, hai người vừa mới xuống nước liền giống như nhuộm mực vậy, làm cho nước suối đen hết một mảng lớn. Trần Thất thấy vậy cười ha ha, hai tay bắt pháp quyết phóng Lục Đạo Hắc Tác ra. Lục Đạo Hắc Tác này chính là pháp khí hút lấy khí ô uế ở dưới lòng đất mà luyện thành, đối với những chất dơ bẩn nhỏ bé trong cơ thể này tất nhiên là không đáng kể.

Sáu sợi dây thừng màu đen cắm vào trong suối, chỉ trong chốc lát liền có thể nuốt hút hết chất dơ bẩn mà hai người này rửa xuống, trên thân của sáu sợi dây thừng màu đen này lại không thấy có gì thay đổi.

Hứa Lý với Ứng Ưng thấy Trần Thất tiện tay bày ra sáu sợi dây thừng màu đen thì đều giật nảy mình, cho rằng Trần Thất muốn lật mặt ra tay, đợi tới lúc bọn họ nhìn thấy Trần Thất chỉ dùng một món pháp khí để làm chuyện như thế này thì không khỏi cùng nhau ha ha cười lớn, Ứng Ưng cười tới mức gần như ôm bụng, chỉ vào Trần Thất nói:

- Thì ra Trần Thất gia của chúng ta còn biết pháp thuật, chẳng qua người trong tiên đạo đều là tiên khí bồng bềnh, ngươi lại luyện ra một món pháp khí có thể hút mấy thứ dơ bẩn này, không biết bởi vì cái gì mới tế luyện ra loại đồ vật này?

Trần Thất cười nói:

- Các ngươi không biết là con suối nhỏ này trong suốt như thế mà bị làm ô nhiễm thì không phải là đáng tiếc lắm sao? Tuy chỉ trong chốc lát những thứ dơ bẩn này sẽ bị cuốn đi không còn dấu vết, nhưng dù sao ít đi phần dơ bẩn nào hay phần nấy.

Ba thiếu niên tắm một lần liền bộc lộ bản chất của mình.

Trần Thất chính mình không cần nói, trong ba thiếu niên thì hắn có vóc dáng cao nhất, mặc dù nhìn cũng gầy nhất nhưng cơ bắp trên cơ thể giống như sắt, có ý cường tráng dũng mãnh khác biệt, cả người đều giống như tràn ngập lực lượng bùng nổ vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể như một con báo gϊếŧ kẻ địch trong chớp mắt.

Hứa Lý mặc dù gầy yếu hơn Ứng Ưng, nhưng cơ thể cao gầy, thấp hơn Trần Thất một chút nhưng cũng cao bằng người trưởng thành. Da thịt mềm mịn, đến con gái bình thường cũng không sánh bằng, nhất là sau khi rửa đi một thân dơ bẩn thì lập tức lộ ra vẻ anh tuấn vô cùng.

Ứng Ưng lại không giống với Trần Thất và Hứa Lý, hắn lùn nhất trong ba người, cũng có vẻ chắc nhất, cơ bắp gồng cả lên, đường cong cứng cáp, phối với một khuôn mặt như làn da ngăm, tự có một bộ khí khái đàn ông hùng dũng oai vệ.

Ba người ở trong nước cười đùa một trận, Hứa Lý với Ứng Ưng liền không nhịn được lại ở trong nước luyện quyền pháp Thiết Cốt. Trần Thất cũng không để ý bọn họ, tự mình chìm vào trong nước mặc cho nước suối không quá đỉnh đầu, nước suối trong suốt lạnh lẽo đánh xoáy ở bên cạnh, nhẹ nhàng đảo qua mang hết những bất an và mệt mỏi của cơ thể.

Mặc dù mới tới phủ Phúc Dương, lần đầu quen biết hai người bạn mới nhưng Trần Thất lại cảm thấy bình yên vui sướиɠ, có một loại thoải mái nói không nên lời. Cũng bởi vì hắn đã bay mấy vạn dặm từ Duyện Châu trốn tới Dương Châu, tự cảm thấy đã thoát khỏi tất cả những kẻ truy đuổi, tâm cảnh cũng khác biệt. Trần Thất chậm rãi vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết từ trong đan điền và trong Tổ khiếu giữa ấn đường, mỗi cái có một luồng Chân Long Kình chạy khắp khiếu khiếu huyệt toàn thân, ngẫu nhiên hai luồng Chân Long Kình hợp nhất, giống như vạn luồng tụ lại, sức mạnh bỗng nhiên tăng lên mấy chục lần thông hết khiếu huyệt, so với một luồng Chân Long Kình đơn độc có hiệu quả tốt hơn mấy lần.

Thái Thượng Hóa Long quyết vận chuyển được ba lần, Trần Thất đã thư thái khắp người, giống như môn đạo pháp thượng cổ này có tiến cảnh. Trần Thất mặc dù biết sau khi mình luyện thông khiếu huyệt toàn thân, liền phải tiến quân vào cấp độ Cảm ứng thiên địa này, nhưng từ trước tới nay Cảm ứng thiên địa chính là một ải vô cùng huyền diệu, không cách nào tu luyện được, cũng không có cách nào dùng chữ viết miêu tả, dù cho sư trưởng cũng không có cách nào chỉ điểm, Trần Thất chỉ có thể tự mình mò mẫm.

Ngay lúc Trần Thất vận chuyển xong Thái Thượng Hóa Long quyết nổi lên mặt nước lần nữa, trong suối nước bỗng truyền ra chấn động kịch liệt, Trần Thất nhìn về phía Hứa Lý và Ứng Ưng thì không khỏi lập tức sợ hãi, buột miệng kêu lên:

- Hai tên gia hỏa này, tại sao lại có đột phá nữa? Ta tu luyện Thiết Cốt Công cũng không nhanh như thế?