Điêu Tuyết cười hì hì một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lòng thành kính cùng lòng tin chưa từng có từ trước tới nay, nhàn nhạt nói:
- Gặp phải những năm tháng đạo pháp suy bại, nếu ngay cả chút khiêu chiến này cũng không dám thì làm sao có thể có được thành tựu mà người trước không lấy được, đột phá giới hạn của vùng thế giới này, tu luyện tới cảnh giới chân tiên trong truyền thuyết?
Sắc mặt Loan Hề hơi thay đổi, nhỏ giọng kêu lên:
- Ngươi cũng muốn tu thành chân tiên?
Trong đôi mắt Điêu Tuyết lóng lánh xán lạn như ánh sáng của sao trời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Loan Hề, trong giọng nói bao hàm sự kiên định không cho phép nghi ngờ, nói ra từng câu từng chữ:
- Đừng nói là ngươi không muốn, Loan Hề. Ta và tỷ suy cho cùng cũng là người cùng đường, sớm muộn gì cũng gặp nhau ở trọng điểm của con đường này. Giữa chúng ta hẳn sẽ có một người trở thành một tảng đá ngáng đường của người khác, chi bằng phân định thắng bại trước vậy.
Loan Hề hít hà một hơi chân khí thật sâu, lập tức ổn định lại toàn bộ cảm xúc, không xen lẫn chút tình cảm nào đáp:
- Vậy thì sẽ như ngươi mong muốn, ngươi muốn cược phần thưởng gì?
Điêu Tuyết khẽ cười một tiếng, nói:
- Chính là món này...
Điêu Tuyết nâng nhẹ cánh tay trắng nõn, một cái chuông nhỏ bay ra, Loan Hề nhìn thấy sắc mặt lập tức thay đổi, lạc giọng hét lớn:
- Vong Tình Đạo vậy mà cũng mơ ước kho tàng bí mật của Nhất Chân Giáo?”
Điêu Tuyết thu lại cái chuông nhỏ, cười nói với Loan Hề: “Ta biết Diệt Tình Đạo nhớ thương kho tàng bí mật của mười ba chân tông thượng cổ lâu rồi, chẳng qua mười ba nhà đạo môn thượng cổ này tuy không có truyền thừa, không có đệ tử, lại cũng không phải nơi là người bình thường có thể vào. Chỗ tông môn Nhất Chân Giáo năm đó có bốn trận pháp lớn bảo vệ tông môn, cũng chỉ có Ngũ Quang Lưu Kim Linh có thể phá vỡ Hỗn Nguyên Kim Chung Đại Pháp trong đó. Sư phụ ta tế luyện món pháp khí này chính là muốn để ta đi tìm cơ duyên, ta liền lấy Ngũ Quang Lưu Kim Linh làm vật đặt cược, đổi bản đồ bí mật của tổng đàn Nhất Chân giáo của Diệt Tình Đạo các người, thế nào?”
Sắc mặt Loan Hề thay đổi mấy lần, cuối cùng khẽ gật đầu nói một tiếng được.
Điêu Tuyết liền giơ cánh tay lên, Loan Hề cắn răng cùng Điêu Tuyết cách không vỗ ba chưởng không chiêu, sau đó quay đầu liền đi.
Điêu Tuyết thấy Loan Hề đi khuất bóng rồi mới cười ngọt một tiếng, vung Trảm Tình kiếm đâm thẳng vào không trung...
Trần Thất biến thành hỏa nha bay một phát hết trăm dặm, Loan Hề với Điêu Tuyết ngăn cản lẫn nhau, Thái Hồ Bát Yêu và Liêu Tiễn, những người khác lại phi hành không nhanh bằng hắn. Không còn nỗi lo bị truy đuổi, tiểu tặc đầu liền ghìm hai cánh xuống, hóa thành cơ thể người. Sức bay của hỏa nha cực mạnh, mặc dù không bay nhanh bằng linh cầm nhưng sức chịu đựng lại xếp hàng đầu trong rất nhiều chim thần. Trần Thất tuy còn chưa di chuyển tất cả khiếu huyệt vào bên trong bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, nhưng như hắn bây giờ tâm pháp của Hỏa Nha Trận cũng có tiến cảnh hơn người, chứ không phải khó khăn như lúc trước chỉ cần bay một trăm dặm là dùng hết toàn lực, mà bây giờ phi hành hai ba canh giờ một hai ngàn dặm đường cũng không tính là khó khăn.
Chỉ là Trần Thất còn muốn một phát gϊếŧ sạch những “Đại địch” này, cướp được tinh huyết cần dùng cho tu luyện nên lúc này mới không đi xa.
Sau khi hạ cánh xuống đất, trong lòng Trần Thất liền ngẫm nghĩ: “Không ngờ ngoài Loan Hề, Điêu Tuyết, Thái Hồ Bát Yêu, Liêu Tiễn, Thương Lang Thần Cung, vậy mà còn có những kẻ khác ở bên cạnh rình mò. Nếu không phải lần này ta gặp may, chỉ sợ phải gặp chút nguy hiểm rồi. Nếu như có thêm một số người tới ta liền chơi với bọn họ.”
Trần Thất ngẫm nghĩ cùng với Hỏa Nha chính mình nuôi dưỡng trao đổi một chút, thông qua đôi mắt của năm mươi bảy con hỏa nha ở trong lòng xây dựng một bức tranh ở trong thức hải, tái hiện lại tình trạng trong phạm vi mấy trăm dặm không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Trong bức tranh này, nhất cử nhất động của Hình Vô Cực và Hình Nguyệt Anh của Thương Lang Thần Cung và thuộc hạ hắn đều không thể giấu giếm. Thái Hồ Bát Yêu và Liêu Tiễn cùng thuộc hạ yêu binh của hắn, đều tự biến thành hai luồng khí đen. Đây là sát khí hộ thân biến thành làn gió đen của Hoàng Tình Sơn Quân và Liêu Tiễn, bọn họ che giấu hình bóng của chính mình và thuộc hạ.
Loan Hề và Hầu Đông Thần đều tự có Độn pháp kỳ dị, Trần Thất không nhìn thấy tăm hơi của bọn họ. Điêu Tuyết cưỡi Trảm Tình kiếm không có ý che dấu, nhưng kiếm khí của Trảm Tình kiếm hùng mạnh, Trần Thất thông qua bức tranh được năm mươi hai con hỏa nha dựng lại liền giống như một vòng bánh xe ánh sáng có ức vạn kiếm quang nở rộ, làm cho người ta không dám nhìn gần. Còn về Hoàng Thạch Công thì Địa Hành Thuật của lão không tồi, Trần Thất chỉ có thể ngẫu nhiên thông qua biến động của bùn đất trên mặt đất phát hiện người này cũng chưa đi xa.
Bức tranh này lại không phải là pháp thuật gì, mà là Trần Thất vô tình bỗng nhiên cướp được.
Trần Thất đang tự mình yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên ở biên giới của bức tranh có một luồng gió màu vàng cuồn cuộn lên. Trong lòng Trần Thất hơi kinh ngạc, vội vàng tập trung ba con hỏa nha tới một chỗ để nhìn rõ luồng gió màu vàng kia. Không lâu sau, một lão già đáng khinh mập mạp chui từ dưới đất lên, chặn ở trước mặt luồng gió vàng kia.
Sắc mặt Hoàng Thạch Công hơi có chút khó coi quát:
- Cửu Cương sư đệ, sao đệ cũng tới đây rồi?
Luồng gió vàng kia rơi xuống, chính là đại yêu Trư Cửu Cương, hắn cười ha ha một tiếng đáp:
- Sao đệ không thể tới đây? Lâu rồi không gặp sư huynh thấy công lực không có tăng thêm chút nào, tùy tiện đến chặn đường của sư đệ, không sợ lão trư ta một ngụm nuốt mất cái đầu chuột chũi này của huynh sao?
Hoàng Thạch Công mặc dù biết Trư Cửu Cương chẳng qua là đang nói ngoa đe dọa, nhưng cũng không khỏi thầm sợ hãi. Lão lùi về sau một chút, lập tức liền tức giận quát:
- Trư Cửu Cương, chớ có cho rằng có được đạo pháp của sư phụ truyền dạy mà dám đối xử với ta như thế. Mậu Thổ Thần Cương mà sư đồ truyền lại sớm muộn gì ngươi cũng phải giao ra, muốn một mình độc chiếm đâu có dễ dàng như vậy.
Trư Cửu Cương cười ha ha, nói:
- Ta ngược lại nghe nói sư huynh nương nhờ Bạch Lộc Vương, chẳng qua trong mười chín đại khấu pháp lực của Bạch Lộc Vương đứng hạng chót, cũng chẳng qua mới có cảnh giới Ngưng sát tầng bảy tám, chỉ sợ tu vi còn chưa cao bằng ta. Sư huynh nói những lời này với ta rất không tốt, không sợ ta ra tay độc ác thật sao? Chỗ dựa kia của huynh cũng dựa không được nữa rồi.
Hoàng Thạch Công sợ hãi nói:
- Chẳng lẽ đệ đã luyện Mậu Thổ Sát Khí tới tầng thứ bảy rồi sao?
Trư Cửu Cương lắc đầu nói:
- Còn cao hơn một chút nữa kìa.”
Hoàng Thạch Công sắc mặt khó coi gào lên:
- Đừng nói là tầng thứ tám.
Trư Cửu Cương cười nói:
- Còn cao hơn một chút.
Hoàng Thạch Công nghe được câu này cũng không đoán nữa, dừng chân một lát rồi chui xuống đất, trực tiếp bỏ chạy lấy người không để mất mặt thêm nữa.
Trư Cửu Cường cười ha ha, cưỡi một luồng gió vàng như cũ, bụi mù cuồn cuộn hướng về trung tâm của bức tranh trong ngực Trần Thất. Trần Thất vốn còn hơi do dự, nhìn thấy con đại yêu này cũng ra trận rồi thì không chần chừ nữa nghĩ thầm: “Yêu quái khắp nơi đều chen chúc nhau mà tới, sức lực một mình ta khó mà chống lại, lúc này còn dây dưa tiếp nữa thì chính là ngu dốt.” Nghĩ tới đây, Trần Thất triệu hồi tất cả thuộc hạ Hỏa Nha, lại lần nữa biến thành Hỏa Nha, vỗ ra hai cánh bay thẳng một mạch về phía Nam.
Như Trần Thất bây giờ tu vi Hỏa Nha Trận tinh thâm nên đã có thể bay rất xa, hắn lại cố ý dùng một chút mánh khóe bay được nửa đường liền rơi xuống mặt đất, đổi phương hướng dùng Bộ Bộ Sinh Liên Thần Túc Thông chạy, cứ như thế mấy lần, lúc Trần Thất thả toàn bộ hỏa nha ra lần nữa xem xét xung quanh đã không còn dấu vết theo dõi của bất cứ kẻ nào.
Mặc dù như thế nhưng Trần Thất vẫn chưa yên tâm, nghĩ thầm: “Đã chạy trốn thì phải chạy trốn xa một chút.”
Cho nên vẫn chạy nhanh như cũ, tu vi Hỏa Nha Trận của hắn không tầm thường nữa, một ngày có thể bay ngàn dặm, hơn mười ngày sau, ngay cả bản thân Trần Thất cũng không biết mình đi tới nơi nào.
Trần Thất cảm thấy con đường chạy trốn đã đủ xa, liền suy nghĩ cần phải ổn thỏa một chút, hắn đã luyện thông khiếu huyệt toàn thân, có thể tùy ý thay đổi cơ thể, chỉ là loại thay đổi hình dáng bên ngoài này đối với công lực có chút tổn thất, cho nên bình thường sau khi những đại yêu tu thành cơ thể người thì ít ai chấp nhận hậu quả công lực lùi lại để thay đổi tướng mạo một lần nữa. Ngược lại có rất nhiều nữ yêu quái, nữ tu sĩ sẽ tu sửa lại dung mạo một chút.
Trần Thất chỉ di dời ngũ quan, làm cho bản thân trở nên tuấn tú thêm một chút, chỉ liên quan đến mấy khiếu huyệt trên mặt, ngược tổn hại công lực cực ít. Sau khi hắn thay đổi hình dạng lại ở bên ngoài một cái thôn hoang vắng đánh cướp một tên ăn mày. Hắn lột sạch tên ăn mày kia, thay một bộ trang phục ăn mày rồi mới dùng Hỏa Nha chân khí luyện hóa quần áo của chính mình, lúc này mới yên tâm to gan lẻn vào một tòa thành lớn vừa nãy đi ngang qua.
Mặc dù hắn đổi phương hướng mấy lần, nhưng vẫn đi về hướng nam, cho nên khí hậu ấm dần. Trần Thất trải qua mười mấy ngày chạy trốn đã vượt qua mấy lãnh địa của mấy châu, tới lãnh địa Dương Châu tận cùng phía nam. Tòa thành trì mà hắn chọn để đặt chân chính là một tòa thành thị lớn nhất lãnh thổ Dương Châu, tên là phủ Phúc Dương.
Phủ Phúc Dương không chỉ là tòa thành trì lớn nhất Dương Châu, dù là chín châu trong thiên hạ cũng được xem như là một thành lớn. Mặc dù so với phủ Vân Châu là nơi ở của thiên tử, đế đô vương triều Đại Vân không hùng vĩ bằng, nhưng chỗ giàu có và đông đúc lại không hề kém hơn. Thương nhân từ nam ra bắc rất nhiều, phú hào thiên hạ có sáu bảy phần đều tập trung ở phủ Phúc Dương.
Trần Thất không rành địa lý, cũng không biết bản thân dồn sức bay suốt con đường, rốt cuộc bay tới nơi nào. Vẫn là sau khi vào thành tìm người hỏi mới biết tới phủ Phúc Dương, lãnh thổ Dương Châu.
Phủ Phúc Dương hùng vĩ hơn bất cứ thành trì nào mà Trần Thất đã từng thấy rất nhiều, tên tiểu tặc đầu này cũng chưa từng thấy thành trì gì ghê gớm lắm. Nhiều nhất chẳng qua thấy phủ Bà Dương ở quận Đô Lương mà thôi. Phủ Bà Dương trong quận Đô Lương được tính là thành lớn hạng nhất, trong phạm vi toàn bộ Duyện Châu lại không tính là có gì ghê gớm lắm. Thì làm sao có thể so với thành trì của phủ Phúc Dương giàu có và đông đúc bậc này?
Trần Thất một thân trang phục ăn mày, thoạt nhìn khó chịu vô cùng, mới đi vào phủ Phúc Dương không bao lâu liền có bảy tám người tốt bụng ném cho hắn ba mươi năm mươi đồng tiền, lại có người bố thí cho hắn một bát cơm trắng hảo hạng. Tên tiểu tặc đầu này sống ở quê nghèo hoang vắng lâu, nhìn thấy phủ Phúc Dương khắp nơi thong dong, cũng không có chiến tranh loạn lạc, tòa lầu cao nhất vậy mà cao tới hai mươi ba mươi tầng, đường xá giao nhau khắp nơi, không biết có bao nhiêu con đường nên bỗng chốc không phân biệt được đâu với đâu, nhìn đến có chút ngây người.
Trần Thất ở phủ Phúc Dương vòng vèo cả buổi sáng mới tìm một bóng mát ngồi nghỉ, ở đó lại vừa vặn có hai tên ăn mày đang hào hứng bàn luận.
Một tên ăn mày da mặt trắng nõn, có chút dáng vẻ của người đọc sách, nước miếng văng tứ tung, đang nói năng rất hùng hồn và đầy lý lẽ:
- Thiên Hà lão tổ đó lợi hại lắm, đạo thư lão truyền lại thì không cần nói…
Trần Thất bỗng nhiên nghe được ngoài nơi xa mấy vạn cũng có người bàn luận chuyện liên quan tới mình, liền lặng lẽ đi tới. Tên ăn mày mặt trắng kia thấy có thêm một người nghe lại càng hào hứng hơn, cố ý tăng thêm âm lượng, không ngừng thêm thắt tình tiết.