Hình Nguyệt Anh cùng Hoàng Tình Sơn Quân phát hiện hỏa nha lượn trên trời, mỗi người mang một tâm tư. Liêu Tiễn cùng thủ hạ của đại đệ tử Thanh Lang Thần Cung vẫn luôn vội vàng tìm kiếm, muốn nhanh chóng tìm được chỗ của Trần Thất.
Ở một nơi xa, ngay cả hỏa nha cũng không nhìn thấy Loan Hề đang đứng ở gốc một cây cổ thụ cao mấy trăm trượng, đang vận dụng bí pháp sư truyền theo dõi hơi thở thiên địa, bằng pháp môn này nàng ta muốn suy đoán hành tung của Trần Thất.
Ở một phương hướng khác, Điêu Tuyết khống chế Trảm Tình kiếm, không tránh gió mạnh, đang cau mày, vẻ mặt nhăn nhó lẩm bẩm: "Tình Ti nhập hồn, ngươi sao có thể muốn né tránh? Có điều không phải Tình Ti này của ta nếu không thúc giục thì sẽ không dây dưa với người khác sao? Ta còn muốn thu hồi lại mà sao hiện giờ đã dây dưa thật sâu với tên tiểu tặc này rồi? Nếu là như vậy, bây giờ ta còn không thể để cho hắn chết, ngược lại phải bảo vệ hắn, làm cho hắn lớn lên thì Tình Ti của ta mới có thể chậm rãi lớn dần… Nhưng nếu vậy thì cuối cùng ta phải yêu hắn sao? Còn phải dốc hết sức bảo hộ cho hắn? Tuy rằng đạo pháp bổn phái cần phải quên tình sau khi được tình, trải qua được ải tình thì chỉ cần ta có thể làm cho hắn yêu ta, sau đó ta lại hung hăng vứt bỏ hắn là có thể đủ cô đọng sát khí pháp môn Lang Gia Vong Tình Quyết, nhưng tên tiểu tặc này giả dối như thế, nào có thể dễ dàng làm hắn yêu ta?"
Tình Ti của Vong Tình Đạo còn ảo diệu hơn so với Tình chủng của Diệt Tình Đạo, Điêu Tuyết cũng phiền não vô cùng.
Xa hơn so với Loan Hề cùng Điêu Tuyết, phía ngoài Hầu Đông Thần có hai màu đen trắng làm cho bóng hắn ta lập lòe, Độn thuật của pháp môn Chân Không Âm Dương đạo này có một công dụng khác là có thể để đệ tử môn hạ khi thi triển cũng có thể ẩn thân. Chỉ là Hầu Đông Thần tự biết Chân Không Âm Dương Độn Pháp của mình có thể giấu được người thường, nhưng tuyệt đối không dấu được Trảm Tình kiếm của Điêu Tuyết, cho nên cũng không dám tới gần mà chỉ theo ở phía xa xa.
Những kẻ đại địch chưa từng bỏ đi. Nếu Trần Thất biết chẳng những sẽ không uể oải mà ngược lại còn vui vẻ, bởi có thể gϊếŧ nhiều kẻ địch một chút thì có thể giảm bớt được một ít ác khí đang đuổi gϊếŧ mình như gϊếŧ chó. Lúc này Trần Thất đã ẩn nấp ven đường, chờ mấy đội ngũ mà quân lính dưới tay của Đại sư huynh Thương Lang Thần Cung phân ra.
Thương Lang Thần Cung không giống núi linh thứu. Trên núi linh thứu rất đông đệ tử, đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn thì khỏi nói. Đệ tử ngoại môn của núi linh thứu ước chừng mấy nghìn người. Nếu nói về đệ tử thì Thương Lang Thần Cung ít hơn núi linh thứu nhiều. Thật sự coi là đệ tử của Thương Lang Thần Cung tất cả mọi người cộng lại cùng lắm hơn trăm người mà thôi. Nhưng nhân vật hơi có thân phận của Thương Lang Thần Cung sẽ có một đội quân thuộc về mình. Những binh lính này nếu đông thì mấy nghìn người, ít thì mấy trăm người. Nếu tính cả những quân lính này thì người của Thương Lang Thần Cung sẽ hơn núi linh thứu mấy chục lần.
Hình Vô Cực và Hình Nguyệt Anh vì tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không được coi là thâm hậu, còn chưa xây dựng được đội ngũ của riêng mình. Nhưng Đại sư huynh của bọn họ thì có tư cách này. Lần này người mang đến Trung Thổ là đội ngũ đã được vị đại đệ tử của Thương Lang Thần Cung chọn lựa, tất cả đều là tinh nhuệ.
Một đoàn đến tìm kiếm Trần Thất có tám người đều là dũng sĩ nổi tiếng của các bộ lạc thuộc Thương Lang Thần Cung. Mỗi người đều có sức mạnh như sư tử hổ báo, thắt lưng đeo loan đao, cung tiễn trên lưng, đều là vũ khí gϊếŧ người sắc bén, trong mười vạn đại quân cũng có thể xung phong liều chết qua lại. Bốn kẻ khác lại là yêu tộc Tây Vực. Yêu tộc Tây Vực so với yêu tộc Trung Thổ lại nhiều hơn. Các quốc gia Tây Vực lại không giống các vương công Trung Thổ thích thể diện. Cho nên các đại quốc gia mời chào yêu quái đã là chuyện tập mãi thành thói quen.
Sở dĩ Trần Thất lựa chọn đội ngũ này trước là bởi vì yêu quái trong đội ngũ này đều là chim yêu biến hóa. Hắn tu luyện pháp thuật Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm, tuy đả thương người còn thiếu nhiều hỏa hậu nhưng rất có công hiệu phân biệt yêu quái biến hóa. Trần Thất vừa mới tổn thất một con hỏa nha nên muốn nhanh chóng thu phục thêm mấy con để bổ sung vào chỗ tổn thất.
Đội ngũ này đi một chút lại dừng một chút, liên tục có người dùng đủ mọi loại thủ đoạn tìm kiếm các tin tức, muốn tìm được dấu vết của Trần Thất. Đội ngũ mà đại đệ tử của Thương Lang Thần Cung thu phục không cần biết là người hay là yêu đều là thợ săn tốt nhất, có rất nhiều thủ đoạn kỳ diệu để truy đuổi con mồi. Trần Thất đang thông qua một con hỏa nha bay lượn gần đó để quan sát đội ngũ này, bỗng nhiên có một thứ giống như đám mây đen bay xuống.
Con linh thứu này đáp xuống đất xong liền biến thành một người đàn ông ngang tàng, cao gầy hói đầu, hầm hầm quát lớn:
- Tên trộm kia tài thật, ta tìm kiếm lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng của hắn. Hắn co đầu rụt cổ không ra như vậy chúng ta làm sao tìm được hắn để báo thù cho chủ công?
Trần Thất dựa vào Nhĩ thức Phật môn nên nghe rõ ràng những lời nói đó, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn gϊếŧ ta báo thù cho chủ nhân của ngươi? Vẫn là nên biến hết thành hỏa nha của ta, ngoan ngoãn cung cấp ngọn nguồn pháp lực cho ta đi."
Trần Thất thấy những yêu quái này cùng mấy võ sĩ Tây Vực đều đã gần đến nơi hắn ẩn thân thì hai tay khẽ vỗ, năm đoàn mầm mống chân hỏa bắn ra. mầm mống chân hỏa này của hắn chỉ hữu dụng đối với các loại chim nên Trần Thất cũng không lãng phí trên người tám võ sĩ Tây Vực. Nhưng khi hắn thả ra năm đoàn mầm mống chân hỏa, đồng thời cũng lấy túi Ngũ Âm ra. Pháp khí của Hòa Sơn Đạo này hóa thành ba vòng ánh sáng màu đen bay ra, lập tức cắn nuốt hai gã võ sĩ Tây Vực mặc áo giáp đi đầu.
Còn bốn chim yêu và con linh thứu mà đại đệ tử Thương Lang Thần Cung nuôi dưỡng bị Trần Thất đánh nhốt mầm mống chân hỏa vào cơ thể thì chỉ có thể ra sức giãy dụa, không còn nửa phần khí lực đi đối phó với đại địch này.
Trần Thất liên tục dùng hai pháp thuật đánh lén, thấy đều thành công lúc này mới cười ha ha, nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, chỉ vào sáu gã võ sĩ Tây Vực còn lại quát:
- Các ngươi không phải muốn tới gϊếŧ ta sao? Sao không đi lên?
Con linh thứu mà đại đệ tử Thương Lang Thần Cung nuôi dưỡng kia trong lòng phẫn nộ, một mặt dành khí lực đi ngăn cản mầm mống chân hỏa, yêu lực của hắn ta đang không ngừng bị luyện hóa thành hỏa nha chân khí, thể lực đang dần dần suy nhược, một mặt hắn lại ôm hận đối với Trần Thất, vì thế không cần nghĩ ngợi liền nhào ra động thủ. Con linh thứu này theo Đại sư huynh của Thương Lang Thần Cung lâu năm nên cũng học chút đạo pháp của Thương Lang Thần Cung, hắn lập tức vỗ hai cánh, vô số bóng sói xanh xuất hiện, hóa ra hắn ta cũng biết Thương Lang Thần Quyền.
Trần Thất lại tùy tay dùng túi Ngũ Âm chống lại sáu gã võ sĩ Tây Vực kia, đối với con chim yêu đang xông lên thì chỉ dùng Kim Cương Tam Muội Pháp ngăn cản nhưng không ra tay phản kích. Đối với hắn mà nói, chim yêu này cực kỳ trân quý, rất khó có được, tổn thương một con cũng khó tránh khỏi đau lòng. Hắn bị Loan Hề gϊếŧ chết mấy chục con hỏa nha, đến giờ còn chưa thu phục tích cóp được bảy mươi hai con hỏa nha nên trong lòng đau xót. Vì thế mà ý niệm của Trần Thất đối với việc thu phục hỏa nha không biết mãnh liệt bao nhiêu, nhất là con linh thứu này lại có pháp lực mạnh mẽ, có thể đứng hàng thứ mười trong số những con hỏa nha hắn thu phục, cho nên Trần Thất tính chờ chân hỏa trong cơ thể hắn bùng bổ mà không muốn dùng cách khác.
Con linh thứu này thì không cần nói, nhưng bốn con chim yêu còn lại đều kém nên không thể chịu được mầm mống chân hỏa của Trần Thất. Tu vi của Trần Thất đã đột phá nhiều lần, tu luyện mầm mống chân hỏa uy lực cũng tăng lên. Qua một lát, toàn thân của bốn con chim yêu còn lại đã bốc cháy phừng phừng, thần hồn cũng bị Trần Thất dễ dàng đánh tan, giúp tăng tu vi của hắn lên.
Con linh thứu mà Thương Lang Thần Cung nuôi dưỡng kia mới đấu mấy chiêu với kẻ thù đánh chết chủ nhân của mình, đánh kẻ địch "chỉ thủ chứ không tấn công" tự cảm giác mình chiếm thượng phong. Lại thấy tám gã võ sĩ Tây Vực thủ hạ của chủ công đều bị thằng nhóc này dùng ba vòng màu đen nuốt, bốn đồng bạn còn lại đều biến hóa thành bộ dạng cổ quái đang hung hăng lao về phía mình mà mổ cắn, thì lúc này mới cảm thấy bối rối, muốn chớp cánh bay đi báo tình hình cho Hình Vô Cực và Hình Nguyệt Anh.
Nhưng Trần Thất sao có thể để hắn ta chạy thoát? Hơi động ý niệm trong đầu, Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên lập tức phóng ra tám đạo kim quang đè con linh thứu này trên mặt đất, chỉ trong chốc lát yêu khí của con linh thứu này cũng dần bị mầm mống chân hỏa của Trần Thất luyện hóa chuyển hết thành hỏa nha chân khí. Thần hồn của hắn ta tuy rằng hung hăng nhưng không chịu nổi thủ hạ của Trần Thất. Trần Thất đã có năm mươi sáu con hỏa nha, cùng nhau đánh vào thần hồn của hắn thì làm sao con Linh Thức này chống đỡ được.
Nửa canh giờ sau Trần Thất cười dài một tiếng, năm mươi bảy đoàn mầm mống chân hỏa bay chung quanh người giống như đèn trời nóng rực. Số lượng hỏa nha dưới tay tăng lên khiến hắn rất vui sướиɠ.
Trần Thất thầm nghĩ: "Hạng người tu đạo tầm thường đến cảnh giới luyện khí tầng thứ tư ngưng sát cùng lắm mới có thể cưỡi gió. Một ngày một đêm nhiều lắm chỉ bay được một ngàn dặm, không hơn ngựa phi là mấy. Chỉ tới luyện khí tầng thứ năm luyện cương thì người tu đạo mới có thể khống chế Độn pháp, Vân pháp, Kiếm thuật, ra vào thanh minh, độn phá trời cao. Hiện giờ ta mới chỉ luyện khí tới tầng thứ hai nhập khiếu, nếu làm từng bước thì không biết ngày nào mới có thể tu thành pháp thuật phi hành. Hỏa Nha Trận tâm pháp này có thể khiến cho ta biến hóa thành hỏa nha chân nhân bay lượn ngàn dặm, cũng rất tiện lợi, dù thế nào cũng có thể thoải mái.”
Trần Thất khoe khoang một hồi, đem mấy con hỏa nha cả cũ và mới thu hồi cả vào trong cơ thể. Thêm năm con hỏa nha pháp lực không tầm thường nên hỏa nha chân khí của Trần Thất cũng tự mạnh thêm vài phần. Chỉ là hắn nhớ còn phải ám sát kẻ địch còn lại nên không tìm chỗ để dốc lòng tu luyện, đem một ít khiếu huyệt còn chưa chuyển dời đến bảy mươi hai hỏa khiếu gia tăng tu luyện một phen.
Trần Thất nghĩ chuyện này chưa vội, chờ hắn gϊếŧ hết kẻ địch xong mới dốc lòng tiêu hóa thu hoạch đạt được cũng không muộn.
Trần Thất đánh chết một đội này cũng chưa dừng, lại lập tức hướng đội ngũ thứ hai mà hỏa nha theo dõi được đi đến,
Trần Thất vừa mới rời đi xong bỗng nhiên từ dưới lòng đất chui lên một người. Người này râu bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, nhìn bóng dáng Trần Thất rời đi cười ha ha nói:
- Tên tiểu tặc này cũng thật độc ác, nhưng quả là một nhân tài. Chỉ là hắn lại không thể tưởng tượng được bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau. Hoàng Thạch Công ta theo đuổi hắn rất lâu rồi, thằng nhóc này nhất định phải chết trong tay ta.
Thiên hạ đại yêu lại xuất hiện một vị, như vậy gợn sóng lại mạnh mẽ dâng lên.