Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Thì Làm Sao Giờ?

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rõ ràng là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao cũng là một tên đàn ông thối.

Khương Nhân Nhân bị cộng đồng mạng mắng ba ngày, đào ra đủ các loại chứng cứ một năm nay cô ta muốn quyến rũ Đoạn Tự, cư dân mạng khó tha thứ nhất là chuyện làm trà xanh này, phim của cô ta bị tẩy chay, rất nhiều hợp đồng hợp tác đều bị hủy bỏ.

Mà Đoạn Tự lại không khó chịu chút nào, ngược lại còn thường xuyên tương tác với tôi.

Có ý gì vậy, không phải anh thích Khương Nhân Nhân sao?

Tôi vô cùng hoài nghi cuộc đời.

Được rồi, đàn ông cái gì chứ, còn không thú vị đáng yêu bằng bé con đâu.

Thần Thần là bảo bối đáng yêu gì thế này hu hu! Tôi yêu bé cưng chết mất!

Nhưng ba ngày hôm nay Đoạn Thiên Kỳ cũng rất nghe lời, mặc dù thỉnh thoảng sẽ còn nghịch ngợm, nhưng chỉ cần thằng nhóc tức giận ném đồ vật hay bắt nạt Thần Thần đều sẽ bị tôi đánh mông!

Ba cách để dạy dỗ đứa trẻ hư: nghiêm khắc dạy dỗ đánh mông, úp mặt hối lỗi, viết kiểm điểm!

Thêm mấy lần nữa, Đoạn Thiên Kỳ hoàn toàn nghe lời, nhóc cũng sẽ chăm sóc Thần Thần, càng ngày càng có dáng vẻ của một người anh.

Con trai của diễn viên gạo cội nhóm một nhà bên cạnh cũng rất nghịch, có một lần lúc tôi đang dạy dỗ Đoạn Thiên Kỳ, con của ông ấy đến gây sự, còn cố ý hất đồ uống vào người Đoạn Thiên Kỳ, tôi không nhịn được cũng đánh vào mông con trai ông ấy mấy cái!

Ai mà nhịn được mấy cái đứa nhỏ hư đốn này chứ!

Tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần bị diễn viên gạo cội kia giảng đạo, không ngờ tối hôm đó ông ấy qua phòng tôi, mang cả con trai mình đến... rồi xin tôi trông con trai ông ấy một tối, hỗ trợ dạy dỗ thằng nhóc đấy một chút.

Diễn viên gạo cội còn muốn WeChat của tôi để mấy người bạn của ông ấy kết bạn, nói mấy đứa nhóc nghịch ngợm trong nhà cũng khiến họ rất đau đầu, đứa nào cũng thiếu đòn, mong tôi đến nhà giúp đỡ, tất nhiên có hậu tạ...

Bình luận trực tiếp không những không mắng tôi mà ngược lại còn hô to ""Thật tuyệt"", ""Nên dạy dỗ mấy đứa nhóc ngỗ nghịch như vậy"", ""Tất cả những đứa trẻ hư trên thế giới nên được dạy dỗ theo cách của Lâm Ý""!

Thậm chí còn có cả một câu slogan: Đứa nhỏ nhà bạn lại nghịch ngợm rồi? Mau đến tham gia lớp học của mẹ Lâm Ý thôi!

Còn có cả mười nhãn hiệu dành cho trẻ em đến tìm tôi làm người đại diện, phí đại ngôn cao đến dọa người.

Tôi: ""...""

Đúng là không biết nên khóc hay cười nữa.

Xem ra tất cả mọi người đều cảm thấy mấy đứa nhóc nghịch ngợm này rất phiền phức! Hu hu hu chúng ta cùng ôm nhau khóc nào, cùng nhau dũng cảm ""phản kích"" lũ nhóc này thôi!

...

Ngày cuối cùng ghi hình chương trình.

Mối quan hệ của tôi và Đoạn Tự bị tên chó kia công khai, để sau này thuận tiện li hôn, tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách với anh, không có một chút gì gọi là thân mật.

Mục đích hôm nay là đến một hòn đỏ nhỏ xinh đẹp.

Đi thuyền đến.

Thần Thần hơi say sóng, tôi ôm bé xuống thuyền, Đoạn Thiên Kỳ như sâu róm uốn éo cạnh tôi, đưa tay chọc chọc Thần Thần: ""Này, người gầy, em thế nào rồi? Em khỏe không...""

Vì bị người khác nói béo nên Đoạn Thiên Kỳ gọi Thần Thần là người gầy.

Mặc dù nhóc đang cười đùa tí tửng nhưng vẫn có thể nghe được sự lo lắng trong giọng nói.

Tôi cười nói: ""Không sao đâu, đời trước Thần Thần chắc chắn là một con cá voi, cho nên bây giờ mới bị say sóng.""

""Vậy con thì sao, đời trước con là gì?"" Đoạn Thiên Kỳ vội hỏi.

Thần Thần ngẩng đầu lên từ lòng tôi: ""Là một con heo đen trên núi.""

Đoạn Thiên Kỳ: ""...Đoạn Thần Thần! Anh muốn đánh em!""

Hai đứa nhỏ ồn ào.

Đương nhiên Đoạn Thiên Kỳ cũng không đánh thật, tôi đã dạy bé không được phép đánh người, trừ khi là bảo vệ bản thân một cách chính đáng. Bé bị đánh mông nhiều nên bây giờ đã hoàn toàn nhớ kĩ.

Tôi nhìn bọn nhỏ vui cười đùa giỡn, trong lòng có chút buồn bã. Dù sao thời gian ở chung lâu như vậy, nói không có tình cảm là giả.

Nhưng sau khi chương trình kết thúc, tôi và Đoạn Tự li hôn, tôi sẽ không còn quan hệ gì với hai bé nữa. Nhưng chắc tôi vẫn có thể đến thăm hai đứa nhỏ, đưa chúng đi ăn chút gì đó...

Đạo diễn đột nhiên gọi tôi đến trung tâm đảo, nói đã sắp xếp cho tôi một nhiệm vụ bí mật.

Một mình tôi?

Tôi tò mò đi qua, sẽ là cái gì nhỉ, chẳng lẽ là camera giấu kín gì đấy sao?

Đi đến trung tâm hòn đảo, tôi hoàn toàn kinh ngạc.

Một chiếc bánh gato cỡ lớn được đặt trong bụi hoa, bánh cao khoảng mấy mét, thiết kế theo phong cách StellaLou, xinh đẹp như bước ra từ truyện tranh.

""Ý Ý, sinh nhật vui vẻ.""

Đoạn Tự đột nhiên bước từ phía sau đến, trong tay anh cầm một bó hoa.

Anh mặc âu phục, đeo cà vạt, thấy tôi xoay người thì quỳ một chân xuống.

Tôi giật mình.

""Anh anh anh, anh làm gì đấy!""

""Ý Ý, anh biết em muốn li hôn với anh, hôm qua em gửi tin nhắn nói chuyện này cho mẹ, là mẹ nói cho anh biết.""

""Anh không muốn li hôn, anh thích em."" Đoạn Tự ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh mặt trời càng đẹp trai hơn nữa: ""Chúng ta đừng li hôn nhé, được không?""

""Sao anh lại thích em chứ..."" Tôi cứng người, khó có thể tin được: ""Một năm nay chúng ta kết hôn nhưng anh rõ ràng không về nhà, anh đối xử với em cũng rất lạnh nhạt!""

""Đó là vì, em từng là bạn gái của anh trai anh."" Đoạn Tự chậm rãi nói: ""Tần Dữ Phi, em biết không?""

Tôi sững người, Tần Dữ Phi, là bạn trai cũ của tôi...

Chính xác mà nói thì là bạn trai cũ ""giả"" của tôi, tôi và Tần Dữ Phi quen do người nhà giới thiệu, cũng vì muốn phụ huynh hai bên không thất vọng nên chúng tôi giả vờ ở bên nhau, cẩn thận hẹn ước không liên quan tới nhau.

Lúc đó đúng là tôi có thích một người, chính là người vẫn luôn chơi game online với tôi. Chỉ là sau khi tôi và Tần Dữ Phi giả vờ ở bên nhau, người đó đột nhiên không quan tâm đến tôi nữa.

Khi đó tôi không ngờ rằng đồng đội đấy của tôi lại là Đoạn Tự.

Hơn nữa Tần Dữ Phi lại là anh trai cùng cha cùng mẹ của Đoạn Tự trong hiện thực, anh ấy theo họ mẹ nên mới họ Tần.

Đoạn Tự hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh trai mình, cho rằng tôi là người lăng nhăng, trong cơn giận dữ đã xóa liên lạc của tôi.

Không ngờ chưa đến hai tháng sau Tần Dữ Phi và bạn gái qua đời trong tai nạn xe cộ. Lúc này nhà họ Đoạn mới biết bốn năm trước họ đã có với nhau hai bé trai song sinh.

Chính là Tiểu Thiên Kỳ và Thần Thần.

Nhà họ Đoạn vội vàng đón hai đứa nhỏ về, suy nghĩ đến tương lai của hai đứa nhỏ, họ quyết định để hai đứa bé làm con nuôi Đoạn Tự, nhận Đoạn Tự làm bố nuôi.

Mà tôi, là sau đó Đoạn Tự đến tìm bố mẹ tôi, nói muốn cưới tôi.

Bố mẹ tôi là người làm ăn, họ cũng muốn làm thông gia với nhà họ Đoạn nên đã đồng ý.

Lúc đầu tôi không đồng ý, trước khi kết hôn tình cờ biết được Đoạn Tự chính là đồng đội mà mình từng rất thích nên tôi đã theo đuổi anh, nhưng cho dù tôi có làm gì, Đoạn Tự đều đối xử với tôi rất lạnh nhạt.

Hóa ra anh đã từng hiểu lầm tôi là người lăng nhăng, hiểu lầm tôi từng thích anh trai anh.

Anh không biết nên đối mặt với tôi như thế nào, nhưng lại không từ bỏ được tôi. Cho nên anh mới không nhịn được mà kết hôn với tôi, sau đó đối xử với tôi rất lạnh nhạt...

""Hôm qua mẹ nói với anh rằng bà ấy tìm được một số thứ anh trai lưu trong máy tính, em và anh trai đúng là chỉ giả vờ ở bên cạnh nhau, em chưa từng nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không hề phản bội tình cảm của chúng ta.""

Đoạn Tự vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, mỗi một câu chữ đều nghiêm túc thành khẩn nói: ""Ý Ý, là anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, anh nên tìm hỏi rõ ràng mới đúng, là lòng tự trọng của anh không cho phép anh hỏi, đây là lỗi của anh, anh đã khiến một năm nay của em trôi qua không vui vẻ, anh nguyện ý bù đắp, anh dùng cả đời của mình để đền bù cho em, Ý Ý, em tha thứ cho anh đi, được không?""

Tâm trạng của tôi có chút phức tạp.

Cảm giác của tôi đối với Đoạn Tự, từ khi biết hướng phát triển của cốt truyện, tôi vừa khϊếp sợ cũng không còn cách nào khác ngoài tiếp nhận, hơn nửa tình cảm đều bị bào mòn.

Nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, sự rung động lúc trước đối với Đoạn Tự cũng không phải hoàn toàn biến mất.

Chỉ là ai cũng biết mệt, một năm cố gắng đã khiến tôi cạn kiệt sức lực.

Tôi không nói lời nào.

Bình luận ồn ào khóc lóc, điên cuồng khuyên tôi cho Đoạn Tự một cơ hội.

Tôi vẫn không nói lời nào.

Không được không được không được, tôi không thể tùy tiện dao động được.

""Mẹ!""

Hai giọng nói non nớt vang lên sau lưng, hai đứa bé một béo một gầy chạy đến, một trái một phải ôm lấy chân tôi.

""Mẹ, mẹ tha thứ cho bố có được không? Bố làm sai rồi, nhưng bố giống con nha, biết sai biết thay đổi á!""

Đoạn Thiên Kỳ gấp đến xoay vòng, nắm váy tôi nói: ""Mẹ, hay là mẹ cũng đánh mông bố như con đi! Đánh một cái bố sẽ ngoan ngay, sau này cũng sẽ không dám bắt nạt mẹ nữa!""

Tôi: ""...""

""Mẹ, con làm chứng, không phải là bố không thích mẹ đâu."" Thần Thần già dặn nói: ""Thật ra rất nhiều lần lúc mẹ ngủ rồi, bố sẽ lén lút đến phòng mình, còn lén lút xoa mặt mẹ nữa đó, chỉ là mẹ ngủ say quá nên không phát hiện ra thôi.""

Còn có chuyện này nữa?

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Đoạn Tự.

Đoạn Tự vẫn còn quỳ dưới đất, bó hoa trong tay vẫn được giơ lên, không nhúc nhích nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm, không chỉ có tình cảm khiến người khác loạn nhịp mà còn có cả sự cô đơn không dễ dàng phát hiện được.

Haiz.

Sao mà con trai và bố, à không, cháu và chú lại giống nhau thế này!

Nhìn thật đáng thương nha.

Tôi không nhìn được nhất là người đáng thương thế này đó!

Cách đó không xa, đạo diễn cũng đang chắp tay trước ngực nhìn tôi, mong tôi đồng ý.

Bình luận trực tiếp càng bùng nổ hơn, toàn cư dân mạng đều mong tôi tha thứ cho Đoạn Tự, cho anh một cơ hội. Người đàn ông thâm tình thế này xứng đáng được cho một cơ hội. Dù sao tình cảm Đoạn Tự dành cho tôi cũng chưa từng thay đổi.

Được rồi.

Dưới sự công kích của nhiều thế lực thế này, tôi tạm thời đồng ý thỉnh cầu của Đoạn Tự.

Nhưng tôi nghĩ rồi, đồng ý trước, sau khi kết thúc chương trình, chỉ cần anh đối xử với tôi hơi lạnh nhạt thôi, hừ hừ, tôi vẫn sẽ ly hôn như thường.

Vậy mà không ngờ tôi không có chút cơ hội nhỏ nào!
« Chương TrướcChương Tiếp »