Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Thì Làm Sao Giờ?

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoạn Thiên Kỳ vừa nghe tôi nói thế đã lập tức bò dậy từ sopha, định trèo xuống dưới.

""Con xuống đi, mảnh thủy tinh mà đâm vào thì chân con kiểu gì cũng bị chọc thủng!"" Tôi hung ác nhìn thằng bé: ""Đến lúc đó chảy máu rồi con sẽ đau đến mức ba ngày cũng không muốn ăn đùi gà!""

Đoạn Thiên Kỳ rõ ràng đã bị dọa sợ, chân nhỏ vừa hạ xuống đã lập tức rút về, thằng nhóc trừng mắt nhìn tôi: ""Vậy dì đến đây đi! Dì không bế con sao?""

""Dì là bố con đấy à?"" Tôi không để ý đến nó: ""Đánh con trai dì con muốn dì bế con? Ha ha, con tự tìm bố con mà chơi.""

Bình luận trực tiếp lập tức nhảy vọt.

""Lâm Ý thật quá đáng, bế Tiểu Thiên Kỳ một cái cũng không được sao?""

""Còn ném Tiểu Thiên Kỳ nữa, đây là cô ta đang ngược đãi trẻ nhỏ rồi đấy! Đáng đời cô ta bị cả giới ghét!""

"Tôi cảm thấy Lâm Ý ném Tiểu Thiên Kỳ lên sopha là sợ cậu bé dẫm vào thủy tinh rồi xảy ra chuyện thôi... Hơn nữa cũng do Tiểu Thiên Kỳ bắt đầu dở tính ném đồ của mình ra trước, thật sự không biết nên nói như nào luôn..."

"Có thể nói là tôi cũng cảm thấy như vậy... Như vậy rất không tốt, nếu như đó mà là đứa nhỏ nhà họ hàng nhà tôi, huyết áp tôi tăng đến nổ máy mất [tự kỉ.jpg]"

"Hai người đằng trước sao cứ đi diss một đứa nhỏ làm gì thế, bé chỉ mới sáu tuổi thôi mà, không hiểu chuyện cũng là việc bình thường, không thể nhẹ nhàng hơn với trẻ em sao?"

"Người tâm cơ như Lâm Ý mà vẫn có người tẩy trắng à? Đối xử với trẻ em hung dữ như vậy thì sao là người tốt lành gì được?"

Lúc này ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân.

Bình luận trực tiếp lại như ong vỡ tổ.

Tất cả những bình luận về tôi đều bị thay thế.

"Oa! Nữ thần Nhân Nhân đến rồi!"

"Nhân Nhân mau đến cứu Tiểu Thiên Kỳ đi! Quá tốt rồi hu hu hu! Nữ thần mau cứu đứa nhỏ đi!"

"Nhân Nhân thật đẹp nha [chó con liếʍ màn hình.jpg] Nhìn là biết có khí chất hơn người phụ nữ tâm cơ nào đó, đúng là nữ thần chân chính a a a a."

"Chắc chắn là ảnh đế Đoạn Tự nhờ Nhân Nhân đến trông con giúp, nghe nói quan hệ của Nhân Nhân và Thiên Kỳ vô cùng tốt, cuối cùng lần này cũng có thể xem hướng dẫn nuôi bé đúng cách rồi!"

Khương Nhân Nhân mặc váy trắng liền thân, xinh đẹp ưu nhã, một tay kéo một chiếc vali siêu to khổng lồ, tay còn lại xách theo một túi bánh trứng, nở nụ cười từ từ đi vào.

...

Khương Nhân Nhân là khách mời đặc biệt của chương trình.

Đoạn Tự là ảnh đế, hơn nữa gần đây anh còn phải quay phim nên không phải lúc nào cũng mang em bé theo cùng được, tôi đoán tổ tiết mục mời cô ta đến vì hotsearch.

Nhưng có Khương Nhân Nhân đến trông đứa nhóc Đoạn Thiên Kỳ này cũng tốt, tôi cũng được giải thoát.

Khương Nhân Nhân lịch sự cười chào tôi rồi đặt bánh gato lên bàn, giọng nói ỏn ẻn đến mức có thể chảy được nước: ""Thiên Kỳ, dì mua bánh gato mà con thích ăn nhất này, bây giờ dì cắt cho con ăn nhé?""

""Hu hu hu nữ thần thật dịu dàng, đối xử với đứa nhỏ cũng tốt quá!""

""So với người phụ nữ não tàn nào đó thì đây đúng là thiên sứ mà! Yêu chết mất, Nhân Nhân em yêu chị moa moa moa.""

""Nhân Nhân đối xử với đứa nhỏ như thế này mới là đúng. Không tức giận, không đánh không mắng không dọa nạt, đây mới là cách giáo dục chính xác! Mấy người nhìn cách Lâm Ý đối xử với Tiểu Thiên Kỳ đi, còn không bằng chó mèo nữa [nôn mửa.jpg]""

Một loạt bình luận tâng bốc đến sởn da gà khiến tôi nhíu mày.

Đoạn Thiên Kỳ nhìn thấy nét mắt của tôi, không biết thằng nhóc này lấy sự kiêu ngạo từ đâu mà lớn tiếng nói: ""Hừ, bánh gato này con không cho họ! Để họ nhìn con ăn!""

Bàn tay nhỏ của nó chỉ về phía tôi và Thần Thần.

Ý nó là... để hai người thèm chết! Trừ khi họ cầu xin con tha thứ mới thôi!

Chậc chậc, thằng nhóc xấu tính này đúng là, một cái bánh trứng còn có thể khiến ai thèm chết được à?

Con cho rằng con đang quay nếm thử đồ ăn Trung Quốc sao?

""Cái bánh gato này là dì mua riêng cho con...""

Khương Nhân Nhân còn chưa nói xong tôi đã lạnh nhạt nói: ""Yên tâm, từ trước đến nay dì không ăn bánh gato mua ở ngoài.""

""Đi nào bé cưng Thần, mẹ làm bánh gato cho con ăn nha."" Tôi xoa đầu Thần Thần trong lòng mình, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng.

Thần Thần cuộn tròn trong ngực tôi không nói lời nào, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Ôi chao, ai mà không yêu bé ngoan chứ!

Đoạn Thiên Kỳ bị tôi chọc tức, ở trên ghế sopha nhảy nhót kêu gào: ""Lâm Ý! Dì dì dì, dì đứng lại đó cho con!""

Không nghe không nghe, giờ bổn cung là một con rùa đang niệm kinh~~

...

Tôi ôm Thần Thần vào phòng bếp, bắt đầu lấy nguyên liệu ra làm bánh gato.

Đoạn Thiên Kỳ ở bên ngoài đã ngừng làm loạn, có lẽ Khương Nhân Nhân đã dỗ dành thằng bé xong rồi.

Tôi cũng lười nhìn.

Vừa nhồi phomai xong, một giọng nói non nớt lạnh nhạt vang lên: ""Đoạn Thiên Kỳ không thích ăn phomai.""

Tôi ngẩn người, cúi đầu nhìn Thần Thần đang ngồi trên ghế thấp.

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, khuôn mặt nhỏ của Thần Thần cũng không có thay đổi gì, vẫn làm một anh trai lạnh lùng như cũ: ""Mẹ cho nhiều phomai như vậy nó chắc chắn sẽ không ăn, mẹ sẽ phí công.""

Lời đứa nhỏ vừa nói giống hệt với trong truyện.

Mặc dù Thần Thần cũng là con trai Đoạn Tự, nhưng bé lại do tôi chăm sóc, hơn nữa tôi của ngày trước lại luôn muốn lấy lòng Đoạn Thiên Kỳ, hay bỏ bê Thần Thần.

Thậm chí tôi còn thường xuyên thiên vị Đoạn Thiên Kỳ, vì những chuyện đó mà mắng Thần Thần, khiến tính cách của Thần Thần ngày càng trầm lặng, về sau bé còn bị bệnh trầm cảm mức độ nhẹ.

Mặc dù tôi chuẩn bị li hôn với Đoạn Tự nhưng Thần Thần vô tội.

Mỗi một đứa trẻ ngoan đều xứng đáng được cưng chiều.

""Mẹ không làm cho em ấy ăn, không phải em ấy có dì Khương Nhân Nhân rồi sao?"" Tôi cười nhẹ nhàng nói: ""Mẹ làm cho con ăn nha, không phải con thích phomai nhất sao?""

Rõ ràng Thần Thần không tin, bé hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi.

Tôi cúi người tập kích, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Thần.

""Bé cưng ngoan, mẹ biết ban nãy không phải là con chủ động trêu Đoạn Thiên Kỳ, con yên tâm đi, sau này nếu nó dám bắt nạt con, mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng!""

""Mẹ, không cho mẹ hôn con!"" Thần Thần đứng dậy: ""Con là con trai! Nam nữ thụ thụ bất thân!""

Vành tai trắng nõn của bé hơi ửng đỏ, sau đó bé trốn vào một góc, không để ý đến tôi.

""Ha ha ha ha ha, sao tôi không biết Thần Thần đáng yêu thế này nhỉ? Dáng vẻ đỏ lỗ tai của bé thật dễ thương!""

""Thần Thần thật ngoan, tức giận chỉ ngồi một góc chứ không làm ầm ĩ, ước gì đứa nhỏ nhà tôi cũng ngoan như vậy [lắc đầu.jpg].""

""Đứa nhỏ ngoan như vậy mà lại là con Lâm Ý, người phụ nữ này đúng là chó ngáp phải ruồi.""

""Nhưng đừng có làm hư Thần Thần! Tôi thấy Thần Thần không đáng yêu bằng Tiểu Thiên Kỳ đâu.""

""Lầu trên chắc là fan Đoạn Tự rồi, nói thật thì Thần Thần ngoan hơn Thiên Kỳ nhiều... Trừ khi bị mù mới không nhận ra. Lúc trước Lâm Ý vì lấy lòng Đoạn Thiên Kỳ mà lạnh nhạt lại còn mắng Thần Thần, tôi nhìn cũng thấy bực, không ngờ bây giờ cô ấy lại đột nhiên bình thường lại, tôi thật sự vui cho Thần Thần.""

Bình luận về Thần Thần dần thay đổi, không còn người mắng bé nữa, bắt đầu có người khen bé ngoan ngoãn, đáng yêu, hiểu chuyện.

Tôi thỏa mãn gật đầu.

Ừ! Bé ngoan nên được khen thưởng!
« Chương TrướcChương Tiếp »