Chương 1

""Hu hu hu hu hu... Em dám đánh anh à, làm phản rồi! Làm phản hết rồi!""

Trong phòng khách biệt thự, hai đứa bé đang thi nhau gào vang trời.

Tôi bị một đứa nhỏ đυ.ng ngã, nước trái cây trong tay đổ hết lên người.

Đá trong nước làm tôi lạnh đến giật mình.

Trong đầu đột nhiên có thêm rất nhiều tin tức.

Hóa ra tôi đã xuyên sách, là nữ phụ độc ác trong một cuốn sách, đã ẩn hôn với nam chính ảnh đế Đoạn Tự một năm.

Đoạn Tự có một cặp con trai song sinh, tôi và anh mỗi người một nhóc.

Để không ly hôn, tôi đã cố hết sức lấy lòng Đoạn Tự và cậu bé Đoạn Thiên Kỳ, thánh mẫu đến mức Nhạc Sơn Đại Phật cũng muốn nhường vị trí.

Mà nữ chính Khương Nhân Nhân là một người phụ nữ có năng lực và sự nghiệp, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã của Đoạn Tự, cô ta và Đoạn Tự là cp được hàng ngàn fan hâm mộ công nhận.

Sau khi li hôn với tôi, một thời gian ngắn sau đó Đoạn Tự đã cưới cô ta, hai đứa trẻ song sinh cũng chung sống với cô ta rất vui vẻ.

Cuối truyện, tôi ghen ghét đến sinh hận, không ngừng phá hoại một nhà bốn người của bọn họ, cuối cùng chết thảm trên đường đi bắt cóc Khương Nhân Nhân.

Oh dear! Mẹ guộc của con ơi, chuyện này đáng sợ quá.

Tôi hận không thể lập tức li hôn với Đoạn Tự, gói Khương Nhân Nhân thành quà mang thẳng đến giường Đoạn Tự, chúc bọn họ một lần mang thai tám đứa, một nhà mười hai người hạnh phúc bên nhau.

Nhưng bây giờ tôi đang mang theo một đứa nhỏ tham dự chương trình giải trí.

Là tôi dùng Đoạn Thần Thần uy hϊếp Đoạn Tự cùng tham gia.

Đoạn Thần Thần chính là em bé ngoan ngoãn mà tôi mang theo tham gia.

À đúng rồi, tôi và Đoạn Tự mỗi người mang một đứa nhóc tham gia chương trình, người xem chưa biết quan hệ của chúng tôi.

Dựa theo cốt truyện, tôi ""không cẩn thận"" để lộ ra quan hệ hôn nhân của mình và Đoạn Tự, mượn dư luận để trói anh ở bên mình.

...Tôi mà làm thế nữa chắc tôi bị ngu rồi.

Quan hệ này nhất định phải giấu.

Cuộc hôn nhân này cũng nhất định phải ly!

...

Hai đứa nhỏ đang kêu gào trong phòng khách lúc này chính là hai đứa nhỏ sinh đôi của Đoạn Tự.

Chỉ là bây giờ tôi đang mang theo một đứa tham gia chương trình, ở trong chương trình gọi bé là Thần Thần.

Thần Thần và Đoạn Thiên Kỳ là hai bào thai khác trứng nên không quá giống nhau, nhưng hai bé đều phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu.

Nhưng tính cách của hai đứa nhỏ này lại khác nhau như ngày với đêm vậy.

Thần Thần ngoan ngoan lại hiểu chuyện.

Đoạn Thiên Kỳ lại như khủng long bạo chúa thời tiền sử, động vật nghe thằng bé gào khóc còn phải lắc đầu sợ hãi.

Lần đánh nhau này cũng là vì Đoạn Thiên Kỳ chủ động giật đồ chơi của Thần Thần, lại còn đưa tay đẩy Thần Thần ngã xuống đống gỗ bé mới xếp.

Đoạn Thiên Kỳ to hơn Thần Thần một size, Thần Thần bị bàn tay hư hỏng của thằng nhóc này đẩy một cái, bây giờ bé đang ngồi cạnh bàn trà mắt to mắt nhỏ nhìn Đoạn Thiên Kỳ.

Đoạn Thiên Kỳ thì vênh vang đắc ý ôm đồ chơi, vừa khóc vừa mắng người, vô cùng không biết trái phải.

Đúng là một đứa trẻ hư đốn level max!

Mẹ trứng, nhìn là tức!

Tôi bật dậy như cá chép nhảy, bước đi về phía trước.

Lúc tôi làm động tác này, cơ thể nhỏ của Thần Thần hơi co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang uất ức lộ rõ sự thất vọng.

Đoạn Thiên Kỳ ưỡn ngực, dáng vẻ đắc ý nhìn rất gợi đòn, dường như thằng nhóc đã cho rằng tôi nhất định sẽ bảo vệ nó.

Nhưng thằng nhóc thối này chắc chắn nghĩ sai rồi.

Người sẽ bảo vệ nó là tôi trước khi chưa thức tỉnh.

Còn tôi bây giờ là mẹ kế tay cầm gậy gỗ.

Con trai ngoan ngoãn thì không để ý mà còn đi lấy lòng một đứa nhóc láo lếu chỉ thích nữ chính? Đầu bà đây không chập điện!

Tôi giật lấy điện thoại đồ chơi trong tay Đoạn Thiên Kỳ rồi nhét vào tay Thần Thần, dịu dàng cười nói: ""Bé cưng đừng khóc, mẹ giúp con lấy đồ chơi về nha.""

Vừa quay đầu, tôi đã lạnh mặt nghiêm túc nói với Đoạn Thiên Kỳ: ""Con thử cướp đồ chơi của con trai dì nữa xem, bố con không dạy, không đánh con thì dì đánh con thay anh ta!""

Đoạn Thiên Kỳ như bị hành động của tôi dọa sợ, trong giây lát ngơ ngác há miệng nhỏ, thằng nhóc nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Sau đó nó ""oa"" một tiếng khóc lớn, lao đến nắm quần tôi la to:

""Dì dám cướp đồ chơi của con! Con sẽ nói cho bố con biết để bố không để ý đến dì nữa!""

...

Bình luận trực tiếp bùng nổ.

""Mẹ nó chứ, Lâm Ý bị bệnh à, bọn nhỏ cãi nhau cũng là chuyện bình thường, cô ta dựa vào đâu mà nói thế chứ?""

""Còn dám hung dữ với Tiểu Thiên Kỳ như vậy, con trai của ảnh đế Đoạn là người cô ta có thể mắng sao? Tức chết tôi rồi, nắm đấm của tôi rất cứng đấy nhé!""

""Không phải cô ta vẫn luôn muốn quyến rũ Đoạn Tự sao? Đối xử với Tiểu Thiên Kỳ cũng cả ngày nịnh nọt, bắt đầu lộ nguyên hình rồi sao? Chậc chậc, không giả vờ được nữa à?""

""Vừa rồi ống kính quay sang chỗ khác nên tôi không thấy rõ, nhưng tôi khẳng định là đứa con trai lầm lì nhà Lâm Ý gây sự với Tiểu Thiên Kỳ trước!""

""Chắc chắn là như vậy, đứa nhỏ nhà Lâm Ý quá ngoan, nhìn kiểu gì cũng không giống một đứa trẻ bình thường.""

Hả?

Tôi tức đến bật cười, đúng là thói đời quái dị, bé ngoan là không bình thường còn bé hư thì là đúng chứ gì?

Nghĩ đến đứa nhỏ ngỗ nghịch nhà họ hàng lúc trước ném hỏng cả bộ LAMER của tôi, rõ ràng nó sai mà tôi là trở thành người không dịu dàng với trẻ nhỏ, cả người tôi đều vào trạng thái sắp nổ tung.

Bình luận trực tiếp nói tôi lộ nguyên hình rồi?

Được thôi, tôi đây đã bị đứa nhỏ nghịch ngợm kia làm tức đến mức tim ngừng đập mà qua đời rồi đấy, đời này tôi nhịn cái cọng lông chân!

""Thứ nhất, con lấy đồ chơi của Thần Thần, con nên xin lỗi Thần Thần mới đúng!""

""Thứ hai, tốt nhất con nên nói bố con đừng để ý đến dì, vì dì càng không muốn để ý đến anh ta hơn, người đàn ông không biết dạy con, dì, không, có, hứng thú!""

Bị tôi quát một trận, Đoạn Thiên Kỳ càng khóc lớn hơn, càng trở nên xấu tính hơn, tay nhỏ nắm lấy đồ trên bàn trà ném hết xuống đất!

Vài tiếng loảng xoảng vang lên, đĩa đựng trái cây, cốc, chén gì đấy đều bị nó ném vỡ.

Trên mặt đất đều là mảnh thủy tinh vỡ.

Người có kinh nghiệm phong phú khi đối mặt với trẻ hư là tôi đây vô cùng bình tĩnh.

Tôi trực tiếp xách Đoạn Thiên Kỳ lên rồi ném nó xuống cái sopha lớn.

Thằng nhóc này không khác viên thịt là bao, lăn một vòng trên sopha, khuôn mặt úp xuống gối, thằng nhóc nấc lên một cái, bị dọa đến quên cả mắng chửi người khác.

Tôi xoay người ôm lấy Thần Thần, đưa tay phủi quần áo cho bé đề phòng thủy tinh không may bắn vào quần áo: ""Đi, chúng ta không chơi với đứa trẻ hư, mẹ dẫn con đi tắm rửa.""

""Lâm Ý!!! Dì đúng là người phụ nữ xấu xa độc ác!!!""