“Lão Vương, em đã nói bao nhiêu lần rồi, trên đầu anh hoàn toàn đen thui lui, tin tưởng em chút được không?”
“Anh vô cùng tin tưởng em mà!” Vương Tri Tranh khoác vai Trần Hoài thề thốt: “Chủ yếu là do anh không tin tưởng bản thân.”
Nói xong, còn có ý riêng mà bổ sung thêm: “Em xem em chiêu ong dẫn bướm thế nào kìa!”
Lục · ong bướm · Ngọc Ca: “…”
Trần Hoài cả giận: “Có biết xấu hổ không, bàn về chiêu ong dẫn bướm, không biết có bao nhiêu nữ đồng nghiệp đang chờ mong được thấy hình nude của anh đấy?”
Vương Tri Tranh túm chặt cổ áo mình: “Anh sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Lục Ngọc Ca trơ mắt nhìn hai người bọn họ ở ngay trước mặt mình mà đấu khẩu, nhưng trong giọng nói rõ ràng đong đầy dung túng cùng sủng nịnh, càng giống như là đang… liếc mắt đưa tình.
Lục Ngọc Ca chưa từng thấy Trần Hoài có dáng vẻ như vậy, ít nhất hắn chưa bao giờ cho rằng, Trần Hoài là loại người có thể show ân ái ngay trước mặt người khác.
Có lẽ….
Trước đây căn bản không có cơ hội để làm vậy.
Thời khắc này, hắn rốt cục mơ hồ ý thức được, dường như hắn đã sai chỗ nào đó.
Lục Ngọc Ca không cam lòng đánh gãy cuộc đấu khẩu của hai người không coi ai ra gì kia: “Hai người thật sự… kết hôn rồi?”
Ba chữ cuối cùng thật sự nói ra không chút cam lòng.
Vương Tri Tranh giống nh giờ mới phát hiện trước mắt có người, lập tức tư chất nho nhã xoay người lại, nói: “Đúng vậy, giấy đăng kí kết hôn đang để ở nhà, nếu cậu muốn xem, tôi sẽ gửi ảnh chụp cho cậu.”
Trần Hoài: “…”
Lục Ngọc Ca cười lạnh: “Chỉ là hôn nhân không có hiệu lực mà thôi, tờ giấy đó thì có ý nghĩa gì?”
Vương Tri Tranh trầm thấp nở nụ cười: “Xem ra hôn nhân phải có ý nghĩa thì tiểu Lục tổng mới bằng lòng kết hôn.”
Lục Ngọc Ca hơi ngưng lại.
Câu nói của Vương Tri Tranh thưc sự đã uy hϊếp hắn, bởi vì hôn nhân của hắn không thể nghi ngờ nhất định phải có lợi cho tập đoàn – hôn nhân chính trị, cường cường kết hợp.
Cho nên dù Trần Hoài không phải nam, cũng sẽ không phải đối tượng kết hôn của hắn.
Đồng tính luyến ái không phải nguyên nhân chính ngăn cản bọn họ bên nhau, mà ngược lại, đó chính là lý do giữ thể diện cho sự rút lui của hắn.
Chỉ là bí mật này hắn vĩnh viễn không thể nói ra
miệng.
Một câu này của Vương Tri Tranh là cố ý hay vô tình, hắn không biết, hắn chỉ biết, thời khắc này tứ chi hắn băng lãnh, huyết dịch trên mặt cấp tốc rút đi.
“Chắc tiểu Lục tổng không hiểu, hai người ở bên nhau không cần người khác phải thừa nhận.” Vương Tri Tranh tựa hồ không nhận ra Lục Ngọc Ca khác thường, tiếp tục nói: “Đối với tôi, chỉ cần tôi và Tiểu Hoài luôn bên nhau chính là hôn nhân có ý nghĩa nhất.”
Lục Ngọc Ca thất thố gầm nhẹ: “Không cần người khác phải thừa nhận? vậy các người dám công khai không?”
“Đương nhiên dám.” Vương Tri Tranh rốt cuộc hết kiên nhẫn với Lục Ngọc Ca, sắc mặt cũng trở nên băng lãnh.
“A, công khai?” Lục Ngọc Ca tựa hồ rất xem thường lời nói của Vương Tri Tranh: “Anh có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Địa vị của anh ở Thái Thương có thể giữ được nữa sao?”
Trần Hoài tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm: “Nè, hai người đủ rồi đó.”
Vương Tri Tranh ngăn cản Trần Hoài, cánh tay hắn kiên định mạnh mẽ, che chở Trần Hoài ở bên cạnh, thân hình thẳng tắp, tư thái coi rẻ hết thảy: “Thứ nhất, đây là tình cảm của cá nhân tôi, không ảnh hưởng hay liên quan gì tới chuyện công việc, tôi không thấy mình cần phải chịu trách nhiệm gì cả? Thứ hai, nếu công ty không thể tiếp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của tôi, nói cho cùng cũng chỉ là công việc mà thôi, người sống cả đời, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn việc kiếm tiền.”
Lục Ngọc Ca á khẩu không nói nên lời.
“Tiểu Lục tổng, có lẽ cậu hoài niệm quá khứ thế nhưng Tiểu Hoài đã là hiện tại và tương lai của tôi, tôi hi vọng cậu và em ấy chấm dứt những tiếp xúc không cần thiết tại đây. Người sống một đời, không thể chiếm toàn bộ điều tốt được.”
Vương Tri Tranh nói xong câu đó, liền ghé tới bên tai Trần Hoài, thấp giọng nói: “Tiểu Hoài, chúng ta đi thôi.”
Trần Hoài lúc này có môt loại cảm giác kỳ dị hoang đường, chỉ muốn mau chóng trốn chạy khỏi hiện trường khiến anh cảm thấy vô cùng lúng túng, liền gật đầu, cùng Vương Tri Tranh rời khỏi góc khuất.
“Sao em không thể khiến ông xã bớt lo được thế?” Vương Tri Tranh vừa đi vừa oán giận.
“Em còn phải khiến anh lo nghĩ sao.” Trần Hoài kêu to oan uổng: “Nếu anh không xuất hiện, em cũng đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.”
“Vậy cũng không được, em có biết anh phải trốn ở góc tường rất lâu mới có cơ hội suất khí ra trận như thế không?” Vương Tri Tranh vô cùng phản đối.
Trần Hoài quả thực không cách nào nhìn thẳng: “Lão Vương, chú ý hình tượng, anh đang là bá đao tổng tài!”
Vương Tri Tranh ho nhẹ một tiếng, nói: “Thực không dám giấu diếm, anh vừa mới cầm rượu vang hút xì gà dựa góc tường nghe lén….”
Ừm, quả nhiên rất bá đạo tổng tài!
Vương tổng cảm thấy rất hài lòng vì hình tượng mình vừa mới đắp nặn, nhanh chóng like cho mình một cái.
Trần Hoài: “…”
Bá đạo tổng tài gì gì đó, thực ảo diệu!
Hai người cùng nhau trở về phòng ăn, Vương Tri Tranh đúng như dự đoán lại bị mấy vị lãnh đạo kéo đi uống rượu, trong đó Địa Trung Hải là tích cực nhất.
Trần Hoài trở về chỗ ngồi chưa được bao lâu, lại nhận được tin nhắn của Vương Tri Tranh.
[Demitry]: [Link Taobao]
[Demitry]: Mau chốt đơn hàng, anh muốn cạo trọc lão Địa Trung Hải.
Khóe miệng Trần Hoài co giật, không phải chứ, cho dù chúng ta có gọi ông ấy là Địa Trung Hải nhưng Vương tổng và ông ta cùng cấp bậc đáng giá tổn hại ông ta thế sao?
Trần Hoài mồ hôi chảy ròng ròng liếc mắt nhìn cái đầu trơn bóng sáng loáng của Đại Trung Hải, chột dạ mở cái link Taobao ra xem….
[Hoài thủy dễ uống]: [Kinh sợ] lão Vương, anh định dùng máy cắt cỏ để cạo đầu?
[Demitry]: Cho em dùng mà.
[Hoài thủy dễ uống]: Tại sao?!!!
[Demitry]: Lão ta hành hạ chồng em như vậy mà em không thấy tức giận?
[Hoài thủy dễ uống]: Tức giận!!! thế nhưng em càng sợ phạm pháp!
[Demitry]: [Link Taobao]
[Demitry]: Có cái này sẽ không sợ
Trần Hoài mở link ra xem, đậu, tất giấy!
Vương Tri Tranh lại gửi tin tới
[Demitry]: Chụp lên đầu.
Trần Hoài quyết đoán tắt link Taobao, uống một hớp nước trái cây giữ bình tĩnh.
Không được, tối nay nhất định phải gỡ app Taobao trên máy Vương tổng, đường đường một tổng giám cao lãnh suốt ngày lướt Taobao nà dư lào.
Trần Hoài cảm thấy mình nên vì ông xã làm cái gì đó.
Trong lúc vô tình, bởi ì Vương Tri Tranh trò chuyện trêu chọc mà Trần Hoài đã không còn cảm thấy căng thẳng và bực mình như lúc nãy.
Tuy rằng anh đã quyết tâm vứt bỏ dũng khí, thế nhưng khi đối mặt với Lục Ngọc Ca, cho dù vẫn luôn biểu hiện không thèm quan tâm không thèm để ý, thì sự thật cũng không phải chuyện dễ dàng làm được.
Nhưng lần này bị Vương Tri Tranh gây rối loạn một hồi, khiến anh 囧
, ngược lại không còn chút tâm tình nào để nhớ tới Lục Ngọc Ca nữa.
Ngô Đế Lâm ngồi cạnh lặng yên không tiếng động sán tới gần: “Trần Hoài ơi…”
“Tôi đây, có chuyện gì.” Trần Hoài sợ hết hồn.
Ngô Đế Lâm nhanh chóng bấm Trần Hoài một cái: “Nhỏ giọng chút.”
Trần Hoài: “…”
Mặt mày Ngô Đế Lâm khó giấu thần sắc bát quái, chép miệng với Trần Hoài: “Ông có phát hiện vắng người nào không?”
Trần Hoài theo bản năng quét mắt nhìn một vòng, không phát hiện gì: “Ai cơ?”
Ngô Đế Lâm vô cùng đau đớn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao một chút thiên phú bát quái ông cũng không có vậy chứ hả?!”
Trần Hoài chân thành nói: “Có bà nắm giữ thông tin bát quái toàn thế giới, tôi không cần phải bổ sung skill này.”
Ngô Đế Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, ai cũng có sở trường riêng của mình mà, vì vậy không phê phán Trần Hoài nữa, nhỏ giọng: “Tiểu Lục tổng và Lý Thư Mộc đều biến mất, ông cảm thấy sao…”
Cô ném cho Trần Hoài một ánh mắt mập mờ.
Trần Hoài giả bộ bày ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Thư Mộc đi đâu làm gì anh không biết.
Nhưng còn Lục Ngọc Ca hiển nhiên hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với những gì Ngô Đế Lâm não bổ.
Chỉ là sự thật này, Trần Hoài thật sự không thể nói ra.
Ngô Đế Lâm cười gian một tiếng: “Ngụy công tử xem ra thực sự bị cắm sừng rồi, quá tốt, không có Lý mỹ nhân liên lụy, ảnh khỏa thân của cậu ta có thể sẽ lên giá!”
Trần Hoài:!!!!
Trần Hoài: “Bà bán ảnh khỏa thân!”
Ngô Đế Lâm thấy mình bất cẩn nói ra miệng, vội vàng đè Trần Hoài lại: “Chia, chia!”
“Tôi là loại người thế sao?” Trần Hoài cảm thấy nhân cách của mình đã bị sỉ nhục: “Năm mươi, năm mươi?”
Ngô Đế Lâm: “…Đệt, quá độc ác.”
Trần Hoài liếc mắt nhìn cô, biểu thị bây giờ tôi là bên bán, không thể để bà mặc cả.
Ngô Đế Lâm khóc thút thít thỏa hiệp: “Thành giao.”
Trần Hoài ôm trong lòng sứ mệnh vĩ đại hẹn Ngụy Lai Thu
cùng trở về phòng.
“Này, tiểu công tử, cậu đi tắm trước đi.” Thái độ Trần Hoài vô cùng khách khí, cũng yên lặng lôi di động ra bắt đầu nghiên cứu việc chụp hình.
“Được.” Ngụy Lai Thu
vừa lục tung cái vali vừa oán giận: “Thư Mộc mới ăn được một nửa đã không thấy tăm hơi, thật mất hứng.”
Trần Hoài: “….Không phải cậu nói sẽ không theo đuổi cô ta?”
“Phải.” Ngụy Lai Thu
đương nhiên đáp: “Thế nhưng lúc ăn cơm có mỹ nhân ngồi cạnh khẩu vị cũng ngon hơn mà.”
Trần Hoài nhớ tới Vương Tri Tranh ngồi cạnh Địa Trung Hải ăn cơm… liền thắp một cây nến cho hắn.
“Mà tiểu Lục tổng và Thư Mộc có phải có tư tình không?” Ngụy Lai Thu
đột nhiên nhìn về phía Trần Hoài.
Trần Hoài kinh ngạc, anh còn tưởng Ngụy công tử hoàn toàn không nhận ra, hóa ra người ta chỉ là không nói mà thôi.
“Không rõ lắm.” Trần Hoài cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy mình không nên nói xấu sau lưng người khác, huống chi giữa Lý Thư Mộc và Lục Ngọc Ca…. anh thật sự không biết là chuyện gì.
“Em đoán là phải đó.” Ngụy Lai Thu
cho ra kết luận của bản thân: “Bọn họ trước sau rời khỏi phòng ăn, cảm giác như Thư Mộc đi theo vị tiểu Lục tổng kia.”
Trần Hoài cả kinh, nhớ lại sau đó Lý Thư Mộc vẫn không thấy trở về phòng ăn, thoạt nhìn không phải chỉ rời đi một chút.
Cô ta rất có thể đi tìm Lục Ngọc Ca, thế nhưng không đυ.ng phải bọn họ, nếu là thế, còn có một khả năng khác, có lẽ là… đã nghe được đoạn đối thoại giữa mình và Lục Ngọc Ca.
Tâm tình Trần Hoài chợt căng thẳng hơn, bị phanh phui lần nữa cũng không hề gì nhưng nếu như Vương Tri Tranh bị phanh phui…
Nghĩ tới đây, Trần Hoài cảm thấy mình không thể tiếp tục bình tĩnh mà ngồi đây nữa được, lập tức đứng dạy đi tìm Vương Tri Tranh.
Kết quả đi được một nửa, lại vội vàng quay lại, gọi: “Tiểu công tử, mau cởϊ áσ để tôi chụp một cái.” (Jer =))) dù cấp bách cũng không quên sứ mệnh tiền tài =))))
Ngụy Lai Thu
sợ hãi bảo vệ thân thể mình: “Anh định làm gì?”
Ngụy Lai Thu
vừa giận dữ vừa xấu hổ: “Anh đã có Tranh ca rồi, đừng hòng mơ tưởng tới thân thể em, em là thẳng!”
Trần Hoài: …. Ngụy công tử thật sự biết diễn.
Trần Hoài đầu đầy hắc tuyến nói: “Có người bỏ tiền ra mua ảnh nude nửa người của cậu, tiểu dân chúng bọn tôi không thể so với phú nhị đại các cậu, kiếm tiền rất cực khổ, cậu thương xót để tôi kiếm chút bổng lộc đi.”
Ngụy Lai Thu
hai mắt sáng ngời, lập tức dương dương đắc ý: “Bổn công tử biết ngay, cho dù đang sa sút thì vẫn là viên ngọc sáng nhất trong lòng các thiếu nữ….”
Trần Hoài suy nghĩ hồi lâu, thực sự nghĩ không ra Ngụy công tử sa sút ở chỗ nào, lái siêu xe cua mỹ nữ, nhảy nhót khiêu vũ uống rượu, thật không biết tiêu tốn bao nhiêu.
Trần Hoài cảm thấy tâm lý mình càng lúc càng mất cân bằng, cả giận nói: “Còn không mau cho tôi chụp.”
Ngụy Lai Thu
hèn mọn xoa xoa tay: “Anh cũng biết, gần đây em thiếu thốn, số tiền kia anh phải chia cho em một nửa.”
Trần Hoài: “….Chỉ có sáu trăm đồng mà cậu còn muốn đòi một nửa.”
Ngụy Lai Thu
lập tức tái mặt: “Cái gì? ảnh khỏa thân của em chỉ có sáu trăm á?”
Trần Hoài tranh công: “Đó là tôi đã tranh thủ trả giá cho cậu rồi đấy, vốn chỉ có năm trăm thôi.”
Ngụy công tử cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị ném xuống đất mà giày xéo.
Trần Hoài cảm thấy bộ dạng cậu ta đáng thương, cũng không đành lòng: “….Vậy cậu có chụp không?”
Ngụy công tử kiên cường: “Chụp.”
Trần Hoài; “…”
Anh cực độ hoài nghi Ngụy công tử vốn chỉ muốn nhân cơ hội mà truyền bá ảnh khỏa thân của mình mà thôi!