Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hoài ăn mặc chỉnh tề, nhìn Ngụy Lai Thu vừa thút thít vừa đánh răng, nội tâm cho ra kết luận…..
Vương tổng là một kẻ hung ác!
Nửa tiếng trước, sau khi Trần Hoài ăn sáng xong, cửa phòng của Ngụy tiểu công tử vẫn không có động tĩnh, Trần Hoài tự nhiên tốt bụng gọi cậu ta rời giường.
Nhưng sự thực chứng minh, diễn xuất đại thiếu gia của Ngụy Lai Thu
cũng không phải tự dưng mà có, Trần Hoài gõ cửa tới đau cả tay mà cửa phòng vẫn bất động như cũ.
Ngay lúc Trần Hoài vừa quyết định từ bỏ, Vương Tri Tranh đã đóng bộ xong tư thái nhàn nhã vừa uống cà phê vừa nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ gõ nhẹ một tiếng nói: “Đến giờ rồi.”
Trần Hoài còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy trong phòng Ngụy Lai Thu
phát ra một loạt tiếng vang thật lớn, tựa như có hàng trăm cái đồng hồ báo thức cùng vang lên.
Trần Hoài: đệch mợ!
Anh khϊếp sợ nhìn Vương Tri Tranh.
Vương Tri Tranh một thân tây trang phẳng phiu, ngồi thẳng lưng, vắt chéo chân, cố tình toát ra khí chất ngọc thụ lâm phong, nhưng không biết có phải do anh ảo giác hay không mà Trần Hoài luôn cảm thấy sau lưng hắn đang có một cái đuôi to đang phe phẩy qua lại.
Vương – sói đuôi to – Tri Tranh nhìn anh khẽ mỉm cười: “Hôm qua đã kêu tài xế nhà Ngụy đổng mang mười cái đồng hồ báo thức thường hay dùng tới, trước khi ngủ đã đặt giờ cho cậu ta.”
Thường hay dùng…
Trần Hoài nhất thời không biết là do Vương Tri Tranh giỏi dự kiến trước hay là do tật xấu Ngụy Lai Thu
quá nhiều, cuối cùng chỉ có thể hỏi ra một câu: “Đưa tới lúc nào vậy?” Mình hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.
“Lúc ra ngoài vứt rác, thuận tiện cầm vào.” Vương Tri Tranh đáp: “Đặt giờ rồi đặt ở những xó xỉnh thích hợp trong phòng là được.”
Trần Hoài dùng đầu gối cũng biết cái “xó xỉnh thích hợp trong phòng” phỏng chừng cũng không tốt đẹp gì, cho nên anh và cả Ngụy Lai Thu
đều không phát hiện ra.
Vương Tri Tranh vừa dứt lời, đã thấy Ngụy Lai Thu
tựa như bị quỷ đuổi theo từ trong phòng lao ra, tức giận nói: “Tranh ca, em nhìn lầm anh rồi, không ngờ anh lại đứng về phe của ba ba.”
“Giờ cậu mới phát hiện ra sự thật này sao?” Vương Tri Tranh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ngụy Lai Thu
nghe vậy lập tức ủ rũ, vẻ mặt đưa đám nói: “Vậy mà em vẫn nghĩ anh không phải loại người sẽ vì tiền tài mà bán đứng bằng hữu.”
“Đó là do tiền tài của cậu còn chưa đủ nhiều mà thôi.” Vương tổng không chút quan tâm thanh danh bản thân, đứng dậy phủi phủi vạt áo: “Mau chóng sửa soạn chuẩn bị đi làm.”
Ngụy Lai Thu
héo như trái cà, rũ hai cánh tay sống dở chết dử đáp: “Vậy anh tắt đồng hồ báo thức trước đi.”
Vương Tri Tranh: “Đó là đồng hồ báo thức của cậu.”
Ngụy Lai Thu
nhất thời nổ tung: “Có còn có nhân quyền hay không?!”
Vương Tri Tranh không chút lay động: “Cậu có thể không cần ở đây.”
Một câu nói đã knoc-out hoàn toàn.
Ngụy Lai Thu
vừa gào khóc vừa lăn vào trong phòng tìm cách tắt đồng hồ.
Vương Tri Tranh nhìn về phía Trần Hoài: “Tiểu Hoài, thay đồ đi, vi phu đưa em đi làm.”
Bên tai Trần Hoài vẫn vang lên tiếng báo thức chói tai, cảm thấy đầu đau như búa bổ, hỏa tốc chạy đi thay quần áo, đồng thời nội tâm lại một lần nữa trịnh trọng nhắc lại với bản thân….
Không có gì tuyệt đối không được đắc tội với Vương tổng.
“Có cần chờ tiểu công tử không?” Trần Hoài nhìn Ngụy Lai Thu
thật vất vả mới tìm lại được toàn bộ số đồng hồ, hiện giờ đang vừa thút thít vừa đánh răng, hỏi Vương Tri Tranh.
“Không cần, cậu ta tự có xe.” Vương Tri Tranh nói xong, vô cùng tự nhiên nắm tay Trần Hoài, trực tiếp ra khỏi cửa.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên nắm tay nhau, Trần Hoài lại sinh ra một luồng cảm giác hài lòng.
Nhưng mà cảm giác này kéo dài thực ngắn ngủi.
Khi anh bước xuống xe ở ngay trước cửa tòa nhà tập đoàn Thái Thương, bên cạnh một chiếc siêu xe thể thao cũng gào thét lao tới, Ngụy tiểu công tử đeo kính râm phong tao huýt sáo đối với anh một cái, sau đó chạy như bay tới.
Tâm tinh đang tốt đẹp của Trần Hoài nháy mắt trở nên ác liệt.
Cho nên nói xã hội này hận thù mấy kẻ nhà giày là có nguyên nhân mà.
Trần Hoài vừa vào văn phòng, đã thấy Ngô Đế Lâm tràn ngập hâm mộ nhìn mình: “Ông và Vương tổng quan hệ thật tốt.”
Trần Hoài: “Hả?”
Ngô Đế Lâm khóc ròng ròng: “Tôi cũng muốn được Vương tổng đưa đi làm.”
“À.” Trần Hoài ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đã nói rồi mà, là vàng thì sẽ phát sáng, là vàng sẽ luôn khiến người yêu thích.”
Ngô Đế Lâm làm bộ nôn mửa: “Chưa từng thấy cục vàng nào biết nói chuyện.”
Trần Hoài cảm khái: “Căn bản bà thấy vàng còn quá ít.”
Những người khác trong văn phòng: “…”
Trần Hoài mở máy tính không bao lâu, group chat những kẻ thích buôn chuyện lại đột nhiên xuất hiện.
【 Kính râm gấu mèo 】: Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt! Tin tức kinh thiên động địa!!!
【 Kính râm gấu mèo 】: Lần này đừng trách tôi không nói sớm cho mấy người.
Bát quái vương Ngô Đế Lâm là người nhảy ra đầu tiên.
【 Tích ly ly ly ly ly ly
】: Mau nói.
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: (gõ bát) ngồi đợi.
Những người khác: (gõ bát) ngồi đợi.
【 Kính râm gấu mèo 】: Ngụy Lai Thu
đến công ty làm việc rồi!!!!!!!!!!
【 Tích ly ly ly ly ly ly
】:!!!!!!!!! Thiệt hay giả?
【 Kính râm gấu mèo 】: chính xác trăm phần trăm, hiện đang làm thủ tục.
【 Kính râm gấu mèo 】: [bức ảnh]
Trần Hoài liếc nhìn bức ảnh gấu mèo up lên, góc độ hèn mọn, hình ảnh mơ hồ, rõ ràng là đang chụp trộm.
【 Tích ly ly ly ly ly ly
】: a a a a a a, thật đẹp trai!
Trần Hoài:….
Bức ảnh tào lao như thế mà cũng có thể nhìn ra đẹp trai, cũng coi như không bôi nhọ đôi mắt bằng hợp kim titan của đội truy tinh cẩu.
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Ngụy Lai Thu
【 Tích ly ly ly ly ly ly
】: Mịa nó, Kiều Tinh, không phải chứ, Ngụy Lai Thu
mà ông cũng không nhận ra?
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: @
TruyenHD rất nổi tiếng à? Tôi cần phải biết sao?
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Không nổi tiếng, nhưng đã làm nhân viên của Thái Thương thì nhất định phải biết đến anh ta.
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Khinh bỉ
【 Làm thay thẻ tín dụng 】: Khinh bỉ +1
【 Gốc cây Thái Thương 】: Khinh bỉ +2
【 Kính râm gấu mèo 】: (chảy mồ hôi) Kiều Tinh, Ngụy Lai Thu
chính là tiểu nhi tử của ông chủ, chính là Ngụy tiểu công tử trong truyền thuyết.
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】:!!!!!!!!! Đậu
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Thái tử gia tới công ty làm gì?
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Ông là heo à? Đương nhiên tới kế thừa ngôi vị hoàng đế.
【 Tinh Tinh Đốt Đèn】: Vậy còn đại công tử thì sao?
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】:Đâu có ai quy định hoàng để chỉ có thể chia giang sơn cho một đứa con trai ~
【 Kính râm gấu mèo】:Thông tin mới nhất! Tiểu công tử vẫn còn độc thân!
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: (háo sắc)
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Tôi muốn thu nạp cậu ta vào hậu cung!
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: … Tôi nhớ hình như bà cũng đã thu nạp đại công tử vào hậu cung rồi
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Anh em tôi đều ăn!
…..
Trần Hoài chảy mồ hôi ròng ròng nhìn đám người kia thảo luân, nhất thời im lặng.
Bọn họ thảo luận không bao lâu sau, phòng hành chính liền dẫn Ngụy Lai Thu
tới từng phòng giới thiệu.
“Chào mọi người, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, anh Ngụy Lai Thu, từ hôm nay sẽ làm việc tại phòng kinh doanh quốc tế, đảm nhiệm chức vụ trợ lý của tổng giám Vương Tri Tranh, sau này nhờ mọi người giúp đỡ cậu ấy, quan hệ hòa thuận vui vẻ ha!”
Nhân viên hành chính không nói rõ thân phận của Ngụy Lai Thu, hiển nhiên là có ý định khiêm tốn, mọi người đều rất thức thời, tuy rằng đã rõ mười mươi nội tình bên trong nhưng bề ngoài vẫn hi hi ha ha đơn giản cho qua.
Ngược lại Trần Hoài ngoài ý muốn một chút, không ngờ Ngụy Lai Thu
lại bị sắp xếp làm trợ lý của Vương Tri Tranh, hiển nhiên ông chủ vô cùng tín nhiệm và tán thưởng Vương Tri Tranh.
Ngụy Lai Thu
cũng rất ra dáng, bộ dạng ôn hòa hữu lễ chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, sau này nhờ mọi người chỉ giáo.”
Trần Hoài chôn đầu thật sâu sau máy vi tính, phòng ngừa bản thân không cẩn thận phỉ nhổ ra ngoài.
Giời ạ, Ngụy công tử thật biết giả bộ, anh hoài nghi tất cả đám tư bản đều bị tâm thần phân liệt.
Nhân viên hành chính lại giới thiệu từng người trong phòng với Ngụy Lai Thu, khi giới thiệu tới Trần Hoài, Trần Hoài tố chất rất tốt, bình thản bắt tay với Ngụy công tử, sắc mặt Ngụy Lai Thu cũng bất biến, nghiêm trang bắt tay lại với Trần Hoài.
Đến khi đứng trước mặt Lý Thư Mộc, hai mắt Ngụy Lai Thu tỏa sáng như đèn pha, bật thốt lên: “Thư Mộc có bạn trai chưa?”
Cả phòng làm việc yên tĩnh một mảnh.
Trần Hoài không ngờ nhanh như vậy Ngụy công từ đã tháo mặt nạ xuống, nhất thời nghẹn họng.
Ngụy Lai Thu
cũng ý thức được hành vi của mình có chút không ổn, bất quá da mặt cậu ta vốn rất dày, chút thất thố nho nhỏ ấy căn bản không để ở trong lòng, trái lại bày ra nụ cười càng thêm lỗi lạc: “Một cô gái xuất chúng như vậy mà vẫn còn độc thân thì thật khiến người ta tiếc nuối, thật khiến tôi bất giác muốn giới thiệu vài thanh niên tuấn kiệt cho cô ấy.”
Trần Hoài không khỏi hoài nghi cậu ta sắp tự đề cử mình.
Lý Thư Mộc cười đến ngọt ngào: “Cảm tạ anh đã quan tâm, tôi thực sự vẫn còn độc thân.”
Ngụy Lai Thu
lại không nhào tới tự tiến cử như trong tưởng tượng, mà hắn khẽ mỉm cười: “Trùng hợp thế, tôi cũng vậy đó.”
Vương Tri Tranh từ phòng làm việc của mình đi ra: “Lai Thu, tới đây.”
“Vâng.” Ngụy Lai Thu
đáp, lưu luyến không rời từ biệt Lý Thư Mộc.
Trần Hoài đầu đầu mồ hôi ngồi xuống ghế, liền thấy nhóm bát quái đã chat loạn xạ không ngừng.
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Tôi X, Lý nữ thần cư nhiên dám nói mình độc thân!
【 Gốc cây Thái Thường 】: Nữ thần của tôi vẫn đang độc thân! Có ý kiến gì không?!
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】:Không biết bao nhiêu lần Lục thái tử Gia Da mò tới tìm cô ta rồi đấy.
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】:Dù chưa thực sự là thái tử phi thì cũng sắp rồi còn gì…’ 【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Nữ thần quá xấu xa!
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】:Ái chà chà, Lý nữ thần quả nhiên mị lực vô biên.
【 Gốc cây Thái Thương 】: Chốt hạ tình hình là thế nào?
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Ông có thêm 1 tên tình địch chứ sao.
【 Kính râm gấu mèo 】:Ái chà chà, thiệt đau lòng mà.
【 Gốc cây Thái Thường 】:QAQ…. Thế là thế nào?
…..
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Xem ra, Lý nữ thần đã mua song song 2 cái bảo hiểm, vị trí thái tử phi là chắc rồi.
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Không biết là thái tử phi Gia Da hay là thái tử phi Thái Thương?
【 Làm giúp thẻ tín dụng 】: (Sợ hãi) vậy không phải chúng ta nên tới ôm chân nữ thần trước sao?
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Đầu tiên….
【 Tinh Tinh Đốt Đèn 】: Người ta thèm cho ông ôm đấy ~
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】:Tôi khinh bỉ Ngụy Lai Thu, tôi quyết định khai trừ cậu ta ra khỏi hậu cung của mình.
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Một chút ánh mắt cũng không cho.
【 Tích ly ly ly ly ly ly 】: Trần Hoài, ông thấy đúng không?
Trần Hoài không ngờ mình núp xa như vậy mà vẫn dính đạn.
【 Hoài Thủy uống ngon 】: Ặc….
Nói thế nào cũng đều giẫm phải mìm!
May mà trợ lý mới nhậm chức của Vương tổng đúng lúc tới cứu anh.
Ngụy Lai Thu
vừa từ trong phòng làm việc của Vương Tri Tranh đi ra, cười tươi như gió xuân ôn hòa: “Trần Hoài, Thư Mộc, vào họp.”
Hết chương 40