Chương 2: Cùng về nhà

“Trần Hoài.” Vương Tri Tranh gọi lại Trần Hoài vốn đang chuẩn bị lén lút rời đi.

Trần Hoài không hiểu quay đầu lại, thấy Vương Tri Tranh đang cười khanh khách nhìn mình: “Tôi ở đây, em đi đâu vậy?”

Dứt lời, lại quay sang Lý Thư Mộc nói: “Thứ lỗi, tôi đã hẹn Trần Hoài cùng đi bàn chuyện công việc rồi, đi trước một bước.”

Lúc nào thì tôi có hẹn với anh?! Anh nói bừa phải không?!

Trần Hoài muốn phỉ nhổ lại không dám phun, anh xem như nhìn ra rồi, Vương tổng không có hứng thú với Lý đại mỹ nhân, anh chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Hoài chỉ có thể nịnh nọt cười cười: “Vương tổng, tôi cũng đang tìm anh đây.” Kết quả, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lý Thư Mộc bắn tới ánh mắt không cam lòng.

May mắn mình là đàn ông, nếu mình mà là con gái chắc chắn sẽ bị ánh mắt Lý Thư Mộc xiên chết.

Trần Hoài âm thầm vui mừng nhưng nghĩ tới cuộc hôn nhân không rõ thực hư giữa mình và Vương Tri Tranh…

Nếu như bị lộ ra ngoài, số người muốn xiên chết mình khẳng định không chỉ có mình Lý Thư Mộc.

Trần Hoài theo bản năng cảm thấy lạnh sống lưng, Vương Tri Tranh đã lái xe tới, hạ cửa kính xe xuống nói: “Lên xe.”

Dọc đường đi, Trần Hoài đứng ngồi không yên.

Rốt cuộc có nên hỏi Vương Tri Tranh thực hư hay không?

Nội tâm Trần Hoài xoắn xít không thôi, ngược lại vẫn là Vương Tri Tranh lên tiếng trước: “Về nhà em hay nhà tôi?”

“Hả?” Trần Hoài không hiểu gì phát ra nghi vấn.

Vương Tri Tranh khẽ cười, ngữ điệu bất biến: “Cũng đã kết hôn rồi, cùng nhau về nhà không phải rất bình thường sao?”

Trong nháy mắt, Trần Hoài hóa đá.

Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài thật lâu không có phản ứng, hứng thú dạt dào nói: “Phản ứng này của em là có ý gì?”

Trần Hoài nghiêm túc nói: “Đương nhiên là phản ứng bị sét đánh!”

Vương Tri Tranh thấy biểu tình Trần Hoài quá mức bi tráng, cuối cùng tự mình ra quyết định: “Thôi, về nhà em đi.”

Trần Hoài kinh ngạc không thôi nhìn hắn.

Vương Tri Tranh bổ sung: “Yên tâm, chỉ đưa em về nhà thôi.”

Trần Hoài máy móc nói địa chỉ nhà.

Tới dưới lầu nhà Trần Hoài, Vương Tri Tranh lại kéo anh sang siêu thị ở đối diện.

Trần Hoài thấy hắn một thân âu phục phẳng phiu, giày da bóng loáng đứng ở khu rau tươi, một tay cầm súp lơ một tay cầm bó rau, bộ dạng nghiêm túc lựa chọn, thần sắc bừng tỉnh: “Vương tổng, không phải anh… định nấu cơm đấy chứ?”

So với hình ảnh Vương tổng tinh anh thét ra lửa trong giới thương nhân thì thật sự họa phong có chút không đúng!

Vương Tri Tranh quay đầu lại, hơi nhíu mày nói: “Tôi mua nguyên liệu, em nấu cơm.”

Trần Hoài: “…”

Yên lặng chạy tới quầy hàng mua mấy thùng mì ăn liền.

Cuối cùng vẫn là Vương Tri Tranh làm cơm.

Trần Hoài lo sợ tái mét mặt mày ăn cơm do Vương tổng làm… cư nhiên ăn rất ngon.

Lo sợ tái mét mặt mày cái rắm ấy, ăn no rồi nói.

“Ợ… quá ngon!” Trần Hoài lúc này rốt cuộc mới ngẩng đầu lên khỏi mâm cơm.

Vương Tri Tranh: “…”

“Vương tổng đừng khách khí, ăn nhiều một chút.” Trần Hoài nhiệt tình gắp cho Vương Tri Tranh một con tôm.

Vương Tri Tranh: “…Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Trần Hoài tươi cười xán lạn, tiếp tục vùi đầu cuồng ăn.

Nửa tiếng sau, Trần Hoài ôm cái bụng tròn xoe ngồi phịch xuống ghế.

Vương Tri Tranh đặt đũa xuống, nhắc lại chuyện cũ: “Sao rồi, nghĩ xong chưa?”

“Nghĩ cái gì cơ?” Trần Hoài lúc này no căng bụng, đầu óc trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng.

“Em chuyển tới nhà tôi ở hay tôi chuyển tới nhà em ở?” người Vương Tri Tranh hơi rướn về phía trước một chút, hai mắt lấp lánh.

Trần Hoài dựng tóc gáy: “Tôi cũng đang muốn hỏi anh chuyện này đây!”

“Huh?”

“Sao chúng ta lại kết hôn với nhau?” Trần Hoài vẫn canh cánh trong lòng.

Vương Tri Tranh nâng cằm ngẫm nghĩ nói: “Tôi đề nghị kết hôn, em lại không phản đối.”

“Tôi say rượu.” Trần Hoài tạc mao.

“Ờ.” Vương Tri Tranh gật đầu, tỏ vẻ thân thiết: “Sau này ra ngoài, nếu không có tôi ở cạnh, không được uống nhiều rượu.”

Trần Hoài bị nghẹn một chút: “Yah yah yah, đây không phải việc nhỏ, có thể nghiêm túc trả lời không?!”

Vương Tri Tranh cười cười, thần sắc bất định, trầm mặc một lúc mới nói: “Chỉ là đột nhiên muốn kết hôn thôi, tôi là gay mà em cũng thế.”

Lần này, Trần Hoài thật sự hết chỗ nói, đây cũng tính là lý do sao?

….Chắc là có đi.

Vấn đề là, đó căn bản là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Trần Hoài trầm mặc hồi lâu, rốt cục quyết định không tiếp tục theo đuổi suy nghĩ lệch lạc của Vương Tri Tranh nữa, nhàm chán công toi phất tay một cái: “Thôi, tôi cũng có lỗi, chúng ta tìm thời gian sang Mỹ ly hôn đi.”

“Em muốn ly hôn?” Vương Tri Tranh nhíu mày.

“Không phải sao?!” khóe miệng Trần Hoài giật giật: “Chuyện này hoang đường như thế… chẳng lẽ anh muốn kết hôn thật sao?”

“Lẽ nào em cảm thấy chúng ta là kết hôn giả?” Vương Tri Tranh khoanh tay trước ngực, tự tiếu phi tiếu nhìn Trần Hoài.

Trần Hoài nghẹn họng.

Bọn họ dĩ nhiên không phải là kết hôn giả, bọn họ căn bản không nên kết hôn với nhau.

Nhưng vào giờ phút này, anh cư nhiên không thể mở miệng phản bác được.

Đúng như Vương Tri Tranh đã nói, hắn đề nghị kết hôn còn mình thì đáp ứng.

Nếu không muốn kết hôn thì ngay từ đầu nên từ chối luôn mới phải.

Trần Hoài có chút chột dạ, lúc đó thật sự nhất thời bị quỷ ám, có lý trí nhưng không rõ tình hình mà đồng ý kết hôn, thế còn Vương Tri Tranh thì sao?

Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài còn do dự, trầm mặc một chút, nói: “Giờ muốn sang Mỹ rất phiền toái, em có từng nghĩ… hay chúng ta thử một lần xem sao?”

Lần đầu nghe nói kết hôn cũng có thể thử.

Vương tổng không hổ là lão đại của phòng kế hoạch kinh doanh của tập đoàn, đến tư tưởng kết hôn cũng tân tiến như vậy.

“HỪm…..” Trần Hoài ý vị thâm trường nheo mắt lại: “Vương tổng, không phải là anh…”

Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài.

“Thầm thương trộm nhớ tôi đã lâu đấy chứ?” Trần Hoài chợt nhớ tới tình tiết cẩu huyết trên phim truyền hình lúc 8h, luôn cảm thấy hành động của Vương Tri Tranh rất giống với khuôn sáo thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình.

Bá đạo tổng tài thầm mến nữ chính cỏ dại, vì vậy mới muốn tìm cơ hội tiếp cận nữ chính rồi cuối cùng là bá vương ngạnh thượng cung, cưới trước yêu sau gì gì đó…

Không ngờ cũng có ngày mình được trải nghiệm tình tiết cẩu huyết kiểu này.

Trần Hoài cảm thấy phi thường thổn thức, nhưng nói thế nào thì mình cũng nên là nam chính mới đúng chứ nhỉ.

Vương Tri Tranh thấy trí tưởng tượng của Trần Hoài đã bay cao bay xa bay mãi mãi, khẽ bật cười, cũng không định giải thích, chỉ nói: “Không bằng em hãy suy nghĩ kỹ một chút, thử một lần cũng không ảnh hưởng gì, nếu như cuối cùng vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận được, đến lúc đó chúng ta ly hôn cũng không muộn.”

Anh ta nói lời này nghe cũng khá có lý, kết hôn thì cũng đã kết rồi, mấu chốt là nước Mỹ không phải nói đi là đi được ngay, nhân dịp khoảng thời gian này thử ở chung với nhau một chút dường như đối với bên nào cũng không tính là thiệt thòi.

Trần Hoài nghĩ tới lời nói của Vương Tri Tranh, nghe qua tựa hồ rất có lý, thế nhưng vẫn cứ cảm thấy không ổn chỗ nào đó.

“Là đối tượng kết hôn, tôi cảm thấy điều kiện của mình coi như không tồi.” Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài không hề có dấu hiệu bị lung lay, bắt đầu đưa ra lợi thế của mình: “Theo như tôi biết, tôi hẳn là đối tượng kết hôn được các nữ nhân viên bỏ phiếu bầu cao nhất trong công ty.”

Ý tại ngôn ngoại chính là — mình đang được lợi?!

Trần Hoài: “…”

Có thể khiêm tốn chút không?

Tuy rằng lời này thật sự không sai, thế nhưng Vương tổng thản nhiên nói thẳng ra như vậy, chỉ khiến Trần Hoài cảm thấy một luồng khinh bỉ sâu sắc ập thẳng mặt mà tới!

Cư nhiên anh ta cũng để ý loại hoạt động bỏ phiếu bầu nhàm chán này.

Quá không hợp với hình tượng cao lãnh anh ta vẫn luôn xây dựng từ trước tới nay!

Trần Hoài phi thường muốn tìm cơ hội vạch trần hành vi tự luyến này của Vương Tri Tranh trước mặt các nữ đồng nghiệp!

“Vậy… đi rửa bát, đi rửa bát trước đi.” Trần Hoài bất đắc dĩ nói lảng sang chuyện khác.

“Em rửa.” Vương Tri Tranh lý do đầy đủ: “Cùng nhau chia sẻ việc nhà.”